Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:59:34
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
69. Một lòng tin Phượng Khê, trường sinh bất diệt
Một canh giờ sau, Phượng Khê bị một con Nhất Giác Thạch Diên dẫn tới một chỗ… hoang vắng tê tái, cỏ dại mọc như muốn nuốt người.
Khung cảnh tiêu điều, tường vỡ ngói nát, tứ phía lặng như tờ. Mà nổi bật nhất chính là một cổng sơn môn đã sập, bên trên còn lờ mờ ba chữ cổ lỗ sĩ.
Người khác thì chắc nhìn vào cũng như vịt nghe sấm, chứ Phượng Khê—nhờ lăn lê bò toài học chữ thượng cổ trong ngọc giản của thức hải—vừa liếc một cái đã đọc ra:
Vân Tiêu Tông.
Nàng khựng người.
Không phải là nàng chưa nghe qua tên này. Đoan Mộc trưởng lão từng kể, Vân Tiêu Tông là một đại tông môn đỉnh cấp từng một thời hoành hành Bắc Vực, mạnh tới nỗi mấy cái gọi là Tứ đại tông môn hiện giờ đứng cạnh còn phải gọi là “tiểu đệ!”
Vậy mà chỉ trong một đêm, Vân Tiêu Tông bỗng dưng bốc hơi khỏi bản đồ tu chân giới, sạch trơn như chưa từng tồn tại.
Ai mà ngờ được… lại chui trong cái bí cảnh ở Quy Bối Sơn này!
Phượng Khê còn đang ngẩn ngơ chưa kịp cảm khái, thì con thạch diên dẫn đường đột ngột rụt chân bỏ chạy như bị ma dí.
Phượng Khê chẳng buồn quan tâm. Nàng nghiêm túc cúi đầu hành lễ với sơn môn, rồi mới thong thả bước vào.
Vừa đi, nàng vừa quan sát, từ những tàn tích đổ nát vẫn có thể mường tượng ra thời huy hoàng rực rỡ của nơi này. Đáng tiếc, mọi sự trên đời… rồi cũng hóa mây bay.
Nàng thở dài, nghĩ thầm:
“Thời gian có thể sinh ra tất cả… cũng có thể hủy diệt tất cả.”
Lời này, lúc này, nàng rốt cuộc hiểu sâu sắc.
Rồi nàng…
Ngộ đạo.
—---
Cùng lúc ấy, ở một địa cung ẩm ướt tối tăm, Quân Văn cùng đám người bị nhốt trong chuồng sắt chó:
“……”
Là thân truyền đệ tử như nhau, sao lại khác biệt quá vậy?!
Người ta Phượng Khê không những bình an vô sự, còn ngộ đạo!!
Còn tụi ta thì bị lôi tới đây nhốt vào lồng chờ lên thớt!
Thẩm Chỉ Lan sắc mặt âm trầm, mắt lóe sát khí.
“Tại sao lại như thế?! Ta đường đường là thiên chi kiêu nữ, gần đây sao xui liên hoàn thế này?!
Phượng Khê! Tất cả đều do ngươi hại!
Phải g.i.ế.c ngươi! Nhất định phải g.i.ế.c ngươi!!”
Hiện tại, trong cái chuồng sắt ấy gần như gom đủ cả đám người bước vào bí cảnh, trừ Phượng Khê.
Ngoài chuồng sắt đứng chừng hai mươi mấy “người”, nói là người thì hơi khiên cưỡng—vì chân không chạm đất, thân lại trong suốt một nửa, cứ như mấy hồn ma treo lơ lửng giữa trời.
Bọn họ thông qua một viên truyền ảnh thạch, đang xem… Phượng Khê.
Một lão giả dẫn đầu vuốt râu, giọng có chút cảm thán:
“Nha đầu kia cũng lễ phép đấy chứ, còn biết hành lễ với sơn môn Vân Tiêu Tông chúng ta.
Cũng có chút ý tứ!”
Lão phất tay:
“Tạm thời khoan động vào nó, đi xem đám này trước đã.”
Nói rồi cả đám ma bay lượn vù vù đến gần chuồng sắt.
Lão giả nở nụ cười, thoạt nhìn từ ái mà tởm không chịu nổi:
“Các tiểu bối, đừng sợ. Một lát nữa thôi là ổn cả.
Các ngươi sẽ được sống theo một cách hoàn toàn mới:
Bất tử, bất diệt!”
Hình Vu lập tức chửi ầm lên:
“Thả ông ra, cái đồ chó thối nhà ngươi!
Ngươi nghĩ ông không biết à?
Muốn biến tụi này thành cái đám hồn treo lửng như các ngươi chứ gì?!
Nằm mơ đi!!
Tiểu gia thà chết, cũng không thành quái vật!!”
Quân Văn nhìn hắn, lặng lẽ rút về một bước:
“Ngu ngốc…”
“Lúc này mà còn dám cứng đầu, đúng là không muốn sống nữa rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-69.html.]
Tất nhiên, nếu là hắn của trước kia, chắc cũng y chang.
Nhưng nay, hắn đã là người được tiểu sư muội cảm hóa, phải dùng đầu mà sống!
Quả nhiên—lão giả chỉ khẽ vung tay một cái.
Hình Vu lập tức tru lên như heo bị chọc tiết, ngã lăn ra đất co giật.
Đám đệ tử Ngự Thú Môn nhìn mà cuống lên nhưng chẳng thể làm gì. Linh lực bị phong ấn, túi trữ vật thì khóa, đến viên thuốc đau bụng cũng không lôi ra nổi.
Lão giả vẫn cười hiền như ông nội về thăm cháu:
“Ta thích nhất mấy đứa trẻ tràn đầy sức sống như các ngươi, không giống chúng ta bị năm tháng bào mòn cho đến khô héo…
Một lần chỉ làm được một đứa.
Các ngươi tự chọn đi—ai muốn lên thớt trước?”
Nếu không ai chịu lên, vậy thì chỉ còn cách... để ta chọn hộ thôi.”
Thẩm Chỉ Lan thấy ánh mắt lão giả kia như có như không lướt qua phía mình, trong lòng lập tức nhảy dựng, vội ghé tai Mục Tử Hoài thì thầm:
“Đại sư huynh, để đám tán tu ra trước đi!”
Mục Tử Hoài thoáng khựng lại, sau đó gật đầu, tiện tay túm một tên tán tu lôi ra đẩy về phía trước.
Tuy ai cũng bị phong bế tu vi, nhưng hắn là Kim Đan tu sĩ, thể lực dĩ nhiên áp đảo đám tán tu Trúc Cơ nhỏ bé, yếu ớt.
Tên kia căn bản không có cửa phản kháng.
Lão giả cười khẽ, ra hiệu cho thuộc hạ đem người nọ lôi ra ngoài.
Chẳng bao lâu, bên ngoài vọng vào tiếng hét thảm thiết chói tai, rợn cả người.
“Tiếp theo!”
Mục Tử Hoài lại đẩy thêm một tên tán tu nữa.
Tán tu tên Điền Thanh trốn chui trốn nhủi trong góc lồng sắt, run như cầy sấy, biết mình chẳng mấy chốc sẽ tới lượt.
Hắn ngước mắt nhìn hình ảnh Phượng Khê trong truyền ảnh thạch, trong lòng vẫn còn sót lại một tia hy vọng mong manh.
Nhưng rồi, hắn lại chợt đổi ý.
Không nên, tuyệt đối đừng để Phượng Khê bị bắt vào đây! Một mình nàng căn bản không phải đối thủ của đám "quỷ" này, chạy đi, chạy càng xa càng tốt!
Giang Tịch cũng cùng ý nghĩ đó. Hắn chỉ cầu tiểu sư muội mau chóng rời khỏi đây, vì nàng vốn chẳng có chút phần thắng nào, hà tất phải liều cả mạng sống?
Riêng Quân Văn thì khác, hắn âm thầm tụng niệm khấn vái đủ kiểu, hy vọng tiểu sư muội mau mau tìm đến nơi này.
Hiện tại hắn đối với Phượng Khê tin tưởng đến mức mù quáng, nếu không sợ bị Thiên Đạo trừng phạt thì hắn đã hét to một câu rồi:
“Tin Phượng Khê, sống lâu trăm tuổi!”
Mà tám phần là Thiên Đạo nghe được lòng hắn gọi, Phượng Khê bên kia vừa hay… ngộ đạo xong.
Phượng Khê mở mắt, hơi nhăn mặt: "Chết tiệt, rõ là tới cứu người, sao lại mơ màng đến mức ngộ đạo luôn thế này?!"
Thở dài.
Ngộ tính cao quá cũng là một gánh nặng mà!
Nàng chau mày nhìn quanh. Chỗ này chắc chắn có trận pháp, nhưng nàng thì hoàn toàn mù tịt về mấy thứ đó.
Muốn nhanh chóng tìm ra chỗ Quân Văn và mọi người, chỉ còn cách duy nhất——
Phượng Khê giơ hai tay lên cao, lớn tiếng hét:
“Ê! Có ai tới bắt ta không?!
Ta cam đoan tuyệt đối không phản kháng, ta chỉ muốn c.h.ế.t chung với sư huynh ta thôi!
Mấy người mà giữ lại một người sống như ta chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Chi bằng bắt ta luôn thể đi cho tiện!”
Tiểu chim béo đang ngồi trên vai nàng cũng yếu ớt giơ cánh nhỏ phụ họa:
“Chít chít, chít chít!”
(Bây giờ Phượng Khê không có túi linh thú, tiểu chim béo chỉ có thể đậu tạm trên vai.)
Đám người trong địa lao: “……”
Lão giả ngoài kia nheo mắt cười nhạt:
“Dẫn cô ta xuống đi. Ta vốn còn định để nàng sống thêm chút nữa, ai ngờ nàng lại sốt sắng đòi c.h.ế.t như vậy.”
Chẳng mấy chốc, trước mặt Phượng Khê xuất hiện hai “người”.
Phượng Khê nhe răng cười tươi rói:
“Đến rồi à? A phiêu đại nhân, ta chờ mấy người nửa ngày rồi đó! Giờ ta cần làm gì, có phải tự véo mình xỉu không?”
Hai “a phiêu”: “……”
Cái thần mẹ gì mà ‘a phiêu đại nhân’?!!
Lại nói, ngươi phối hợp kiểu này khiến tụi ta hơi… hoảng đấy nha!