680. Thật đúng là cái tên dở
Phượng Khê nhất thời chỉ dở dở .
Cái Ngũ sư của nàng đúng là một tên đầu óc vấn đề!
mà… lời cũng coi như khiến lòng nàng dịu đôi chút.
Hôm đó, Phượng Khê như thường lệ phát “phúc lợi” cho đám Tri Chu Khư Thú. Mộc Kiếm bèn bĩu môi than thở:
"Chủ nhân, ngươi đúng là quá tính đó!
Bọn chúng chẳng giúp gì nhiều, ngược còn cứ lấy chỗ từ ngươi."
Con Heo Vàng mới ký khế ước, ưa nổi dáng vẻ nhơn nhơn của Mộc Kiếm, liền lạnh:
"Nói cứ như ngươi góp công to lắm ! Ta thấy ngươi chính là vô dụng nhất đó!"
Mộc Kiếm chẳng những giận, mà còn toe:
" , vô dụng, nhưng chủ nhân thích đó, ngươi tức ? Tức nào?!"
Heo Vàng thấy nó hổ còn lấy đó vinh, liền tức đến sôi m/áu.
Nó đang định lên tiếng thì Mộc Kiếm giở trò:
"Ngươi ngốc ? Bọn chúng ăn nhiều hơn chúng , tức là phần ăn của chúng cắt xén đấy! Nói trắng là bọn chúng đang gặm luôn khẩu phần lương thực của chúng !"
Nghe , Heo Vàng lập tức đám Tri Chu Khư Thú bằng ánh mắt thể ưa nổi.
Cướp phần ăn của nó chẳng khác nào gi/ết cha nó!
Thế là ý định trong đầu nó lập tức đổi luôn.
"Mộc tiện nhân đúng! Dựa công sức của bọn chúng, thế là quá lắm !
Đào Ngột, ngươi thấy đúng ?"
Lúc đầu Đào Ngột chẳng buồn tham gia, nhưng thấy Heo Vàng gọi , liền lạnh:
"Làm nhiều thì ăn nhiều, ít thì ăn ít! Đám gà yếu như bọn chúng so với chúng ?!
Theo thấy, giữ bọn chúng còn bằng gi/ết, chí ít lấy thú hạch còn giá trị.
Dù sánh với Thời Toa Thạch lực lượng thời gian, thì cũng coi như chút hữu dụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-680.html.]
Đám Tri Chu Khư Thú dù cũng ký khế ước với Phượng Khê, nhưng so với Mộc Kiếm bọn chúng thì vẫn thấp hơn một bậc, cho nên bực cũng dám phản bác, chỉ nín nhịn.
lời của Đào Ngột thì quá đáng !
Ngươi giỏi cỡ nào nữa thì bây giờ cũng ký khế ước như bọn , dựa cái gì xúi chủ nhân gi/ết bọn lấy thú hạch?!
Đại Mỹ, con khư thú đầu tiên ký khế ước, vẫn còn chút khí chất kiêu ngạo, liền hừ lạnh:
"Cùng là khế ước thú cả, ai hơn ai cái gì?!
Nếu ép quá, chúng tự bạo thú hạch luôn, sống thì kéo mấy ngươi theo!"
Đào Ngột chọc giận tới mức bật !
Thật là rồng sa nước cạn tôm cá khinh mà! Nếu còn ở vực sâu, cái đám nhãi nhép , nó chỉ cần thổi là bay sạch!
Giờ dám mặt nó đe dọa? Tưởng danh tiếng hung thú của nó là để cho vui ?!
"Rồi, tự bạo cho xem thử coi! Nói miệng thì ai chả , các ngươi mà đồng loạt tự bạo thì nhiều nhất cũng chỉ khiến xước da thôi!
Không tin thì thử !"
Đại Mỹ thực chỉ cứng cho giữ mặt mũi, gì dám thật sự tự bạo thú hạch?
Giờ Đào Ngột dồn ép, thành tự đào hố cho .
Nó đành sang Phượng Khê, hy vọng nàng sẽ giúp giải vây.
tiếc là Phượng Khê lúc đang mải suy nghĩ chuyện gì đó, căn bản chẳng thèm để ý đến nó.
Cuối cùng Đại Mỹ đành cắn răng phun hai chữ:
"Ta tin."
Đào Ngột: "..."
Ngươi mà điều như thế thì cũng khó dữ với ngươi quá.
Nó hừ lạnh một tiếng: "Chỉ thôi, đừng mà theo lệ nữa!"
Nói xong, nó cũng mặc kệ Đại Mỹ luôn, sang Phượng Khê.
Nhìn thấy ánh mắt nàng đang đảo tới đảo lui, Đào Ngột chợt thấy bất an.
Không lẽ đang nghĩ kế ngớ ngẩn nào đó để hành hạ nữa hả trời?!