Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 677
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:45
Lượt xem: 390
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
677. Ma Tiêu tay đánh hăng say.
Còn Đào Ngột, vì tâm trạng đang nên cái gì cũng thuận mắt, ngay cả Ma Tiêu, kẻ mà nó vẫn luôn ghét bỏ, bây giờ cũng thấy đến nỗi nào.
Chỉ Phượng Khê là nó vẫn thấy… ngứa mắt.
Dù thì danh nghĩa, nàng bây giờ là chủ nhân của nó. Một con hung thú như nó, để một tiểu nha đầu loài đầu? Xứng ?
Không thể . Phải lập quy củ mới , kẻo nàng quên mất phận của .
Thế là, mặt lạnh, nó nghiêm giọng :
“Dù ký khế ước, nhưng ngươi rõ vị trí của . Ta là chủ, ngươi là bộc.
Ngươi chẳng những cung kính lời , mà bất kỳ chuyện gì cũng đều tuân theo mệnh lệnh của . Hiểu ?”
Phượng Khê nó như :
“Không hiểu.”
Đào Ngột: “??!!”
Nó tưởng tai nhầm.
“Ngươi cái gì?! Lặp xem nào!”
Phượng Khê nụ càng lúc càng rõ:
“Cần hiểu rõ vị trí là ngươi mới đúng!
Bây giờ ngươi là linh sủng của , từ đầu đến chân đều !”
Đào Ngột tức hộc má/u!
“Ngươi điên chắc?!
Ngươi tưởng ký khế ước với thì bó tay chịu trói?
Thức hải yếu như gà của ngươi, chỉ cần khẽ động một chút là ngươi ch/ết phơi xác liền!
Bổn đại nhân cho ngươi một cơ hội cuối, xin ngay!”
Vừa dứt lời, trong thức hải Phượng Khê liền vang lên một trận… hội đồng tập thể.
Đối tượng đánh hội đồng: Đào Ngột.
Thành phần tham gia: Mộc Kiếm, Tiểu Chim Béo, Khô Thụ Chi, Mật Hoan Khư Thú, Gia tộc Càn Khôn, Ngư Lạc Cuồng Bạo, đại quân Hải Xà, và… Ma Tiêu.
Ma Tiêu đánh là hăng nhất! =)))
Nó chờ cái cơ hội lâu lắm !
Nằm mơ cũng đánh cho Đào Ngột rụng hết răng! =)))
Lúc nó giúp Phượng Khê thu phục Đào Ngột, chính là ôm cái tâm tư !
Cùng là khế ước thú cả, ai cao ai thấp! Có thù báo thù, oán trả oán!
Giờ cơ hội đánh Đào Ngột, nó dĩ nhiên buông tha.
Huống hồ, đánh hăng say cũng là dịp để thể hiện lòng trung thành với nàng chủ nhân ch/ết tiệt , kẻo nàng chê ghét nữa thì khổ.
Ai da, vẫn là câu thôi: thời thế mới là kẻ hùng.
Đào Ngột tức đến phát điên!
Chỉ dựa đám tôm tép nhãi nhép các ngươi mà cũng đòi đánh ?!
Ta là hung thú đường đường chính chính đó! Đây là chế/t ?!
, Đào Ngột nhanh chóng phát hiện một sự thật khiến nó sụp đổ:
Thần trí của nó, khi ở trong thức hải Phượng Khê, suy yếu nghiêm trọng.
Mặc cho nó nghiến răng nghiến lợi đến mấy, cũng chỉ thể đánh tới tấp!
Nó bao lâu đánh thế ?!
Dù chỉ là thần thức đòn chứ bản thể, nhưng cảm giác nhục nhã … khiến nó phát rồ!
Nó gào lên điên cuồng trong thức hải, ý đồ kéo Phượng Khê cùng ch/ết.
do thần thức quản chế, nó căn bản thể gây tổn hại thực sự gì đến Phượng Khê.
Nó bắt đầu tính tới phương án cá chế/t lưới rách.
Thức hải và nhục của nó đều mạnh hơn nàng nhiều , chỉ cần đ.â.m một cú, nó chắc chắn đến cuối cùng!
Phượng Khê dường như ý đồ đó, chậm rãi :
“Nếu ngươi định chơi trò cá ch/ết lưới rách, khuyên ngươi nên sớm bỏ cái ý niệm đó .
Không bàn đến việc cuối cùng ai ch/ết ai sống, mấu chốt là… sẽ cho ngươi cơ hội .”
Đào Ngột còn đang vắt óc suy nghĩ “ sống ngươi ch/ết” với “ngươi ch/ết sống” khác chỗ nào, thì Phượng Khê trong thức hải dùng một quyển ngọc giản trấn “quan tài”, còn bản thể thì thu túi linh thú.
editor: bemeobosua
Đào Ngột tức đến mức mắng chửi ầm trời!
Ngay cả tám đời tổ tông nhà Phượng Khê cũng nó lôi mắng bao nhiêu lượt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-677.html.]
Đáng tiếc… Phượng Khê chẳng thấy gì cả.
Nàng đang chỉ huy đám linh sủng thu hoạch đám Hóa Giao thảo cùng các loại dược thảo quý hiếm.
Ma Tiêu việc hết sức chăm chỉ!
Ban đầu trong lòng nó còn tính toán nọ, nhưng khi thấy kết cục thê thảm của Đào Ngột, nó lập tức vứt hết mấy suy nghĩ viển vông .
Dù thì cũng chỉ là đổi chủ mà thôi, gì to tát .
Nói cũng , tiểu nha đầu so với cái tên “mù đường tử lộ” dễ hầu hạ hơn nhiều, chí ít sẽ động một tí là đập bay nó.
Phượng Khê để phạm nhân và đám khư thú tới giúp.
Lòng chịu nổi thử thách.
Khư thú cũng chẳng ngoại lệ.
Khi cám dỗ quá lớn, lòng sẽ đổi.
Nàng gánh thêm rủi ro ngoài dự tính.
Trong lúc Ma Tiêu và đám linh sủng đang thu hoạch dược thảo, Phượng Khê tiếp tục dùng Thôn Thiên Đỉnh luyện Xá Miễn Đan.
Hiện giờ nàng còn thỏa mãn với việc mỗi chỉ luyện trăm viên, mà một mạch nhét thảo dược trong Thôn Thiên Đỉnh như nhồi vịt.
Thôn Thiên Đỉnh: “…”
Ngươi tính cho ăn đến bể bụng luôn đấy hả?!
Tuy gọi là Thôn Thiên Đỉnh (Đỉnh nuốt trời), nhưng cũng cái gì cũng nhét vô nha!
Thấy thời gian sắp đến, Phượng Khê với Ma Tiêu:
“Ngươi ở đây trông coi, kẻo khư thú nào mò tới trộm dược thảo.
Chờ thu hoạch xong hết, sẽ dẫn ngươi ngoài.”
Ma Tiêu lập tức gật đầu lia lịa, còn thề thốt son sắt rằng cho dù Phượng Khê ở đây, nó cũng tuyệt đối lười biếng, sẽ nghiêm túc thu hoạch dược thảo.
Phượng Khê hài lòng gật đầu, khen ngợi Ma Tiêu một phen, còn cho nó hẳn năm viên Xá Miễn Đan.
Ma Tiêu lập tức cảm thấy: Phượng Khê gấp vạn Đào Ngột!
Lần đổi chủ đúng là sáng suốt quá chừng!
Rời khỏi Vực, như thường lệ, Phượng Khê cho bầy rắn một ít Hóa Giao thảo, cho Đại Mỹ và đám linh sủng khác một ít dược thảo, múc cho đám phạm nhân một chậu canh gà bổ tâm hồn.
Lo xong tất cả, nàng mới dẫn phạm nhân về nhà lao.
Vừa đặt lưng, Phượng Khê ngủ cái một mạch.
Nàng thì ngủ ngon lành, còn trong quan tài, Đào Ngột sắp phát điên!
Bị nhốt trong đó uất ức thì thôi, mấu chốt là trong lòng còn lý do tại .
Con nha đầu ch/ết tiệt chẳng lẽ định nhốt nó ở đây suốt luôn ?!
Nếu thế thì thà để nó ở trong Vực còn hơn!
Sau khi ngủ dậy, Phượng Khê mới lôi ngọc giản , thả Đào Ngột ngoài.
Đào Ngột tuy dùng từ ngữ độc ác nhất trần đời để mắng nàng một trận, nhưng đám ngọc giản đang lơ lửng xung quanh, nó chỉ thể nghiến răng :
“Ngươi bội tín, giữ lời hứa!”
Phượng Khê: “Ừ.”
Đào Ngột: “Ngươi như , lương tâm ngươi đau ?”
Phượng Khê: “Xin , cái món đó.”
Đào Ngột: “…”
Nó đột nhiên gì nữa. Nói thêm thì sợ tức đến chế/t!
lúc , Phượng Khê nhàn nhã mở miệng:
“Ta , ‘tiểu mù đường’ , ngươi cần tức dữ …”
Đào Ngột: “…”
Vừa còn gọi là “Thần Thú đại nhân”, giờ sang gọi “tiểu mù đường”? Ngươi trở mặt nhanh thật đó!
Phượng Khê thong thả tiếp lời:
“Thứ nhất, ép ngươi ký khế ước với , là ngươi chủ động nhào tới đòi ký đó chứ. Có trách thì trách ngươi chuẩn.
Thứ hai, mục đích ngươi ký khế ước là để rời khỏi Vực, giờ rời , còn bất mãn cái gì?
Thứ ba, ngươi thấy ký khế ước với là sỉ nhục ngươi ? Ngươi thử nghĩ coi, ngươi chẳng qua chỉ là một con thú cuốn thời rối loạn, chịu nhận nuôi ngươi là đại ân lớn bằng trời đó!
Thứ tư, đừng quên bên ngoài còn một con Đào Ngột khác.
Cùng một thời chỉ thể một Đào Ngột. Nếu giải khế ước, ngươi chui ngoài, sẽ lực lượng thời đánh bay đó ?!
Cho nên giải khế ước là đang bảo vệ ngươi! Là đang chấp nhận nguy cơ đắc tội với Đào Ngột thật ngoài để bảo hộ ngươi đó!
Ngươi cảm kích thì thôi, còn định lưỡng bại câu thương với , ngươi còn xứng để chuyện đạo đức với ?!”
Đào Ngột: “…”
Sao tự nhiên thấy… đáng ch/ết quá trời?!