Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:58:08
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
67. Chim ngốc từ đâu đến
Con chim tròn vo kia bay loạn cả lên, tìm Phượng Khê không thấy, lại tình cờ đụng trúng… Thẩm Chỉ Lan.
Chim béo trợn đôi mắt xanh lét, trong đầu hiện lên một câu hỏi triết học sâu sắc:
“Rốt cuộc đây là số trời, hay là nghiệt duyên từ kiếp trước vậy?!
Ta càng nhìn càng thấy chướng! Ta không chọn ngươi!
Ta đây một thân mỡ, hai phần phản kháng, không phục!”
Thẩm Chỉ Lan đúng là có thấy con chim ngồi chình ình trên cây, nhưng mà… nàng ta chẳng thèm để tâm.
Một con quạ phun lửa cấp thấp thì có gì ghê gớm chứ?
Giống y chang Phượng Khê – toàn loại phế vật!
Chim béo tròn mắt nhìn theo cho đến khi đám người Thẩm Chỉ Lan đi xa mới vỗ cánh bay tiếp, tiếp tục công cuộc “tìm mẹ”.
Bên này, Phượng Khê đợi Giang Tịch điều tức xong xuôi, liền hỏi:
“Đại sư huynh, sao huynh lại bị đưa tới chỗ bí cảnh này vậy?”
Giang Tịch kể:
“Hai tháng trước ta đến vùng hoang bàn thạch bắt chuột nghiên thạch. Loài này quý nên ta không giết, chỉ làm chúng ngất xỉu rồi nhốt vào lồng.
Bắt được kha khá, ta tính quay về tông môn.
Không ngờ lại đạp nhầm vào một cái đại trận. Mà ta thì mù tịt trận pháp, loay hoay mãi chẳng ra được.
Sau đó ta mới nghĩ đến chuyện thả lũ chuột ra xem sao, ai ngờ chúng thật sự đào được một cái lối đi!
Ta vắt hết sức mới bám theo ra ngoài được.
Chưa kịp vui mừng thì bị dịch chuyển đến đây, còn bị gai độc của con Nhất Giác Thạch Diên kia đ.â.m cho một phát.”
Nói đến đây, Giang Tịch thở dài thườn thượt:
“Đáng tiếc, lũ chuột chạy hết sạch, thiệt hại ít nhất mười vạn linh thạch.
Ta tính đem về dâng sư phụ để đỡ đần chút ít, ai dè tay trắng trở về.”
Phượng Khê cười híp mắt:
“Sư huynh ơi, mất mười vạn linh thạch thì đã là gì! Miễn huynh còn sống khỏe mạnh trở về là tốt rồi!”
Giang Tịch: “…”
Mười vạn mà bảo là chuyện nhỏ?
Xem ra tiểu sư muội mới nhập môn này chưa biết tiền khó kiếm ra sao rồi…
Nhưng mà… chí ít muội ấy quan tâm hắn thật, vậy là đủ rồi.
Phượng Khê thì nhạy lắm, thấy sắc mặt hắn là đoán ngay đang nghĩ gì, liền liếc mắt sang Quân Văn một cái.
Quân Văn lập tức hiểu ý:
Được rồi, để ta làm MC thổi gió cho trận này!
“Đại sư huynh à, huynh chắc chưa biết tiểu sư muội của chúng ta lập công to tới mức nào đâu…”
Phượng Khê cực kỳ hài lòng.
Thổi cho ngầu vào! Nghe thật oách càng tốt!
Ngũ sư huynh này đúng là biết điều!
Tuy nhiên trong đầu nàng lại đang nghĩ chuyện khác.
Vùng hoang kia cách Quy Bối Sơn xa tới vạn dặm, tại sao Giang Tịch lại bị truyền tới đây?
Còn cái Truyền Tống Trận dưới đáy đầm là chuyện gì nữa?
Cảm giác như cái bí cảnh này có gì đó là lạ, kỳ quái không nói nên lời.
Nhưng trong nguyên tác, Thẩm Chỉ Lan không gặp nguy hiểm gì, vẫn bình an rời khỏi.
Chẳng lẽ nàng lo lắng thừa?
Trong khi Phượng Khê đang suy nghĩ lung tung, bên kia Quân Văn đã nói đến mức khô cả miệng!
Vừa khen Phượng Khê như thần, vừa tranh thủ “bôi phấn tô son” cho mình luôn!
Giang Tịch nghe mà mắt trố, mồm há.
Tiểu sư muội… đúng là nhân tài hiếm có!
Còn ngũ sư đệ kia… thôi thì tạm chấp nhận đi.
Đúng lúc ấy, Hình Vu la lớn chạy tới:
“Phượng Khê! Mọi người không sao là tốt quá rồi! Ta lo muốn c.h.ế.t luôn!
Lúc nãy ta định quay lại tìm mọi người, nhưng mà đại sư huynh ta…”
“Khụ khụ!” — Tần Thời Phong ho hai tiếng, Hình Vu lập tức im bặt.
Thật ra là, sau khi phát hiện nhóm Phượng Khê không theo kịp, Hình Vu định quay lại giúp, nhưng bị Tần Thời Phong ngăn lại:
“Giờ nguy hiểm như thế này, lo giữ mạng là tốt rồi! Còn muốn quay lại cứu người?!
Huống gì nha đầu Phượng Khê bụng dạ rắn rết, còn cần ngươi cứu chắc?! Ngươi quay lại chẳng giúp gì, chỉ tổ vướng tay vướng chân!”
Không thể không nói, miễn là không có Thẩm Chỉ Lan ở đó, não Tần Thời Phong vẫn còn xài được.
Lúc ấy Hình Vu bị kéo đi, nhưng trong lòng cứ thấy không yên, rốt cuộc quay lại.
Tần Thời Phong thấy không còn con Nhất Giác Thạch Diên nào đuổi theo nữa nên mới gật đầu cho đi.
Không ngờ lần này trở lại lại tìm được thật.
Hình Vu có phần ngại ngùng, mắt nhìn đông né tây.
Phượng Khê thì chẳng để tâm, nàng và Hình Vu có chút thân, nhưng chưa tới mức khiến người ta vì mình mà xông pha vào hiểm cảnh.
Nàng cười tươi:
“Chỉ là mấy con sâu nhãi nhép thôi, sao mà làm gì được bọn ta?
Mà các huynh tới đúng lúc ghê, bên Ngự Thú Tông của các huynh có thu mua sâu không?
Xem giúp muội hai con này đáng bao nhiêu tiền nhé?”
Nói dứt lời, con hàng này tiện tay quăng ra hai cái xác Nhất Giác Thạch Diên ra trước mặt đám người Hình Vu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-67.html.]
Cả đám suýt thì tròng mắt bay ra khỏi hốc mắt!
Chớ nói Giang Tịch đang bị trúng độc, cho dù không trúng độc, chỉ với sức của ba người bên Huyền Thiên Tông, cũng tuyệt đối không làm nổi chuyện này!
Tới khi kiểm tra kỹ vết thương trên xác hai con sâu kia, sắc mặt bọn họ lại càng phức tạp.
Hai con Nhất Giác Thạch Diên này... lúc c.h.ế.t hình như chịu không ít khổ sở.
Toàn thân bị cháy sém, chỗ nào cũng có dấu vết bị “nướng chín”!
Đến lúc Quân Văn kể lại: "Hai con này là do một mình tiểu sư muội nhà ta xử lý hết đó!", cả bọn liền đồng loạt câm nín.
Phượng Khê?
Một mình nàng làm được thật sao?
Phượng Khê thì vẻ mặt vô cùng thần bí, mở miệng ra là một màn kể công long trời lở đất:
“Lúc ấy muội cùng tụi nó đại chiến ba trăm hiệp, đánh đến trời đất tối sầm, nhật nguyệt mờ mịt, cát bay đá chạy…”
Đám người Hình Vu : “……”
Thôi, tụi ta… đột nhiên không muốn nghe chi tiết nữa.
Phượng Khê thao thao bất tuyệt kể một hồi, xong xuôi lại nhoẻn miệng cười:
“Nói cả buổi, rốt cuộc mấy huynh có định mua mấy con này không?”
Tần Thời Phong vuốt cằm suy nghĩ rồi đáp:
“Thu thì chắc chắn là thu rồi. Vấn đề là… giá bao nhiêu?”
Phượng Khê xòe một bàn tay: “Năm vạn một con, huynh thấy sao?”
Tần Thời Phong khựng lại, nhíu mày:
“Năm mươi vạn một con? Đắt quá! Nhưng nếu thật sự là năm mươi vạn lượng thì ta có thể xin tông môn hỗ trợ.”
Loại Nhất Giác Thạch Diên này vốn chưa từng được ghi lại trong điển tịch, thuộc hàng hiếm có khó tìm, năm mươi vạn cũng không phải đắt.
Phượng Khê: “???”
Con sâu rách thế này mà lại đáng giá thế á?
Sớm biết thế thì ta đã xử luôn chục con cho rồi!
Nhưng nàng cũng không ngốc, chỉ bán cho Tần Thời Phong một con thôi, giữ lại một con khác cho bản thân.
Chờ Ngự Thú Môn loan tin ra ngoài, giá trị tăng vọt rồi mới đem ra bán tiếp.
Tần Thời Phong không mang theo đủ linh thạch, chỉ đưa trước một vạn làm tiền đặt cọc.
Giang Tịch: “……”
Đột nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Ta lặn lội hai tháng trong hoang mạc, bắt chuột đến muốn gãy cả thắt lưng, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Tiểu sư muội vừa vung tay một cái, đã kiếm về hai mươi lăm vạn!
Khó trách thiên hạ nói “kẻ có tiền nói gì cũng đúng”.
Người ta tự tin là có lý do!
Tâm trạng Phượng Khê đang rất tốt, liền gọi mọi người lại ăn cháo hải sản.
Trước lúc vào bí cảnh, nàng đã nấu sẵn cả nồi cháo, bỏ vào nhẫn trữ vật mang theo.
Bây giờ trời cũng sắp tối, bụng ai cũng réo ùng ục, thế là tụ lại ăn luôn.
Giang Tịch húp một ngụm cháo, suýt rơi nước mắt:
Trên đời này sao lại có thứ gì ngon đến mức này?!
Quân Văn bĩu môi, liếc hắn một cái:
Mới có nhiêu đó mà đã cảm động, đúng là chưa từng thấy qua thế giới… Ta ăn từ đời tám hoánh rồi!
Cho nên từ nay về sau, ta nhất định không rời khỏi tiểu sư muội nửa bước!
Nàng đi đâu, ta theo đó! Ta chính là… cái bóng của nàng!
Hoàn toàn quên sạch việc trước kia mình từng ghét nàng ra sao.
Người của Ngự Thú Môn ban đầu còn hơi ngượng ngùng, dẫu gì lúc trước cũng không ra tay giúp đỡ gì cả.
Nhưng Phượng Khê lại rất khéo léo điều tiết không khí, trò chuyện thoải mái, vui vẻ, khiến ai cũng dần cởi mở hơn.
Ấn tượng của họ về nàng cũng vì vậy mà tốt lên không ít.
Ngay cả Tần Thời Phong – người khó tính – cũng phải thừa nhận: tiểu sư muội này, không chỉ bản lĩnh mà nhân phẩm cũng rất ổn.
Đang nói chuyện rôm rả, Hình Vu bỗng nhớ ra điều gì, liền hỏi:
“Sao đám người Vạn Kiếm Môn vẫn chưa thấy đâu hết vậy? Chạy đi đâu mất rồi?”
Quân Văn, vốn chẳng ưa gì Hình Vu, lập tức phản pháo:
“Bí cảnh rộng thế cơ mà! Không gặp nhau là chuyện thường! Biết đâu người ta đang vớ được kho báu rồi ấy chứ!”
Hình Vu biết hắn nói đúng, nhưng vẫn không nhịn được mà bắt đầu đôi co.
Hai người lại cãi nhau ầm trời như thường lệ.
Giang Tịch và Tần Thời Phong liếc nhau, đều thấy rõ vẻ mặt của hai ông bố trẻ bất lực nhìn con đánh nhau…
Phượng Khê thì kê cằm lên tay, xem náo nhiệt rất chăm chú.
Bỗng đâu vang lên một tiếng kêu:
“Chít chít! Chít chít!”
Phượng Khê ngẩng đầu nhìn, thấy một con chim tròn vo, mập ú đang đậu trên cành cây gần đó.
Quân Văn cũng nhìn thấy, bĩu môi nói:
“Từ đâu ra con chim ngu vậy?”
Tiểu phượng hoàng: “……”
Ngươi mới ngu!
Cả nhà ngươi đều ngu!
Tiểu chim béo vẫy cánh bay về phía trước vài bước, sau đó quay đầu lại kêu hướng về Phượng Khê:
“Chít chít! Chít chít!”