Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:57:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

66. Nó hiện tại muốn đi tìm nương

Phượng Khê không dám dây dưa lâu ở chốn bí cảnh, vì nơi này lạc đàn một cái là mười phần nguy hiểm!

Nàng vội vàng thu hai con Nhất Giác Thạch Diên vào trong nhẫn, rồi tức tốc phi thân bay về chỗ hẹn cùng Ngũ sư huynh.

Chưa tới nơi, đã gặp ngay Quân Văn và Giang Tịch nghênh diện bay tới.

Giang đại sư huynh sắc mặt vẫn còn tái nhợt, tuy độc chưa sạch hết, nhưng thể lực và linh lực đã hồi phục được đôi phần. Hắn lo lắng cho tiểu sư muội, nhất quyết đòi đi tìm, Quân Văn vốn cũng lo sốt vó, đành đi theo.

Thật ra trong lòng Quân Văn đã nghĩ sẵn: nếu tiểu sư muội thực sự c.h.ế.t rồi, hắn sẽ liều mình g.i.ế.c Thẩm Chỉ Lan báo thù, sau đó… tìm chỗ tự vẫn.

Dĩ nhiên, tốt nhất là muội ấy còn sống.

Dù có cụt tay gãy chân hay nát mặt cũng được!

Chỉ cần còn thở là được!

Nếu Phượng Khê mà biết được tiếng lòng của Ngũ sư huynh, khẳng định sẽ cảm động đến muốn… cho hắn một cước cảm ơn!

Thấy Phượng Khê tung tăng trở về như chưa từng xảy ra chuyện gì, Quân Văn rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Tịch cũng hạ tâm lo lắng.

Nhưng Phượng Khê này lại là loại nhân vật "gặp thời là diễn", vừa thấy hai vị sư huynh liền giơ hai con thạch diên ra, một tay túm một con, lưng thẳng chân dài, bước đi lục thân không nhận!

Giang Tịch: “???”

Quân Văn: “???”

Phượng Khê vác hai con "đại trùng tử", đến trước mặt hai người, ném “bịch bịch” xuống đất, vỗ tay nói:

– Đại sư huynh, Ngũ sư huynh, hai người có đói bụng không? Muội mang hai con đại trùng tử về cho, chiên xào nấu lẩu đều có thể!

Hai vị sư huynh: “……”

Giang Tịch trước nay luôn trầm ổn, lúc này cũng không thể bình tĩnh nổi.

– Tiểu sư muội, chuyện này là thế nào?

Phượng Khê chậm rãi nói như thể vừa đi dạo về:

– Không có gì, muội chỉ mang theo bọn nó chạy vài vòng thôi. Đám thạch diên này tám phần bình thường chẳng bao giờ vận động, rốt cuộc bị muội đuổi cho đến thở không ra hơi.

– Thấy hai con té xỉu đầu tiên, muội tiện tay xử luôn mang về.

– Thật ra nếu muội muốn, mấy con còn lại cũng không sống nổi, nhưng muội là người có lòng từ bi, không muốn c.h.é.m tận g.i.ế.c tuyệt thôi!

Hai người nghe mà tưởng nàng đang nói nhảm, nhưng khi kiểm tra kỹ thì thấy miệng vết thương trên hai con thạch diên đều nằm ở mắt và khớp bụng thứ ba – những nơi yếu hại.

Hơn nữa vết thương phần lớn là do pháp quyết hệ hỏa tạo thành – tiểu hỏa từ từ nấu chín.

Xem ra đúng thật là Phượng Khê tự tay… hầm c.h.ế.t hai con.

Thật là… hơi quá đà!

Quân Văn còn đỡ, hắn sớm đã quen với phong cách "kỳ nhân dị sĩ" của tiểu sư muội, nên cũng không quá ngạc nhiên.

Còn Giang Tịch thì bị đả kích không nhẹ.

Ban nãy hắn đã nhận ra tu vi Quân Văn tuy chưa đột phá, nhưng thực lực rõ ràng mạnh hơn trước không ít – đặc biệt là tốc độ chạy trốn!

Còn tiểu sư muội… một thân Luyện Khí kỳ, lại còn mang thương tích ở đan điền, vậy mà bị mấy con yêu thú Kim Đan vây đánh vẫn có thể toàn thân thoát lui, lại còn g.i.ế.c ngược hai con?

Vậy chẳng phải hắn – một Kim Đan trung kỳ – chính là đồ phế vật rồi sao?!

Phượng Khê thấy Giang Tịch vẫn còn tái nhợt, bèn tìm một chỗ kín gió cho hắn ngồi xuống điều tức, còn đưa ra một mâm đan dược to tướng:

– Đại sư huynh, mau bổ sung chút linh lực với thể lực đi. Đừng chê ít, chờ về tông môn, muội cho huynh một chậu lớn!

Giang Tịch: “…”

Hắn ngơ ngác nhìn mâm đan dược trước mặt, trong lòng trào lên muôn vàn nghi vấn.

Không phải chứ?

Chẳng phải Huyền Thiên Tông chúng ta nổi tiếng nghèo rớt mồng tơi?

Một viên Tích Cốc Đan cũng phải cắt làm tám phần ăn, giờ lại dùng… mâm… để đựng đan dược?

Ta rời tông chưa đến nửa năm, chẳng lẽ… Huyền Thiên Tông đổi vận, phát tài rồi?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-66.html.]

Quân Văn nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của Giang Tịch, bĩu môi khinh thường:

Mới rèn luyện nửa năm, ngươi lạc hậu lắm rồi đó, Đại sư huynh.

Quân Văn: “Ngươi mà biết hết chỗ đan dược này đều là tiểu sư muội luyện, hơn nữa còn có thể luyện ra cực phẩm đan dược… Có khi ngươi bị dọa đến hôn mê mất!”

Giang Tịch bên kia đang nhắm mắt đả tọa điều tức, Phượng Khê với Quân Văn thay phiên canh gác.

Cách đó vài dặm, đám người Thẩm Chỉ Lan thấy Nhất Giác Thạch Diên không đuổi nữa, cũng dừng chân nghỉ ngơi.

Thẩm Chỉ Lan trong bụng đoán: Có Giang Tịch vướng chân sau, biết đâu Phượng Khê bọn họ đã thành cơm cho Nhất Giác Thạch Diên cũng nên? Nếu thật thế thì quá tốt, khỏi phải tốn sức ra tay!

Nàng quay sang hỏi Mục Tử Hoài:

“Đại sư huynh, xích hà hương chi đã tới tay chưa?”

Mục Tử Hoài cười tủm tỉm:

“Ừ, hái được sáu đóa. Loại linh thực hiếm như vậy, bán chắc chắn được giá cao.

Sư muội, lần này ngươi lập công lớn, ba đóa chia cho ngươi, còn lại mấy người chúng ta chia đều.”

Nói rồi lấy xích hà hương chi ra.

Thẩm Chỉ Lan cười giả lả:

“Đại sư huynh khách khí quá rồi, mọi người cùng nhau làm việc, cứ chia đều thôi!”

Câu đó vừa buông ra, ai nấy đều mừng rỡ, Tam sư huynh Mạc Tu Viễn còn cười ha ha khen nàng khí độ bất phàm, đi theo nàng đúng là thơm lây.

Cả bọn đang rôm rả thì—

Xoạt xoạt xoạt—

Một bầy Nhất Giác Thạch Diên như có hẹn mà cùng lúc xuất hiện, nhanh chóng vây bọn họ thành một vòng tròn chặt như nêm!

Hóa ra là Phượng Khê để lại mấy con chưa giết, vô tình chúng nó lại vòng đến gần khu vực của nhóm Thẩm Chỉ Lan.

Đúng lúc tụi nó định quay về hang ổ, chẳng ngờ ngửi thấy mùi xích hà hương chi, lập tức nổi điên quay lại tìm gốc mùi.

Vừa thấy nhóm người mặc y phục giống Phượng Khê, mấy con thú lập tức bốc hỏa, đỏ mắt xông tới!

Thẩm Chỉ Lan rút ra trứng tiên thú định dụ, nào ngờ chẳng có con nào thèm nhìn!

Xui xẻo chồng chất, ngoại trừ nàng ra, cả đám đều bị thương tơi tả.

Cuối cùng không còn cách nào, Mục Tử Hoài đành hai tay dâng lại sáu đóa xích hà hương chi, đám Nhất Giác Thạch Diên mới chịu rút lui.

Cả đám chật vật chạy trốn, vừa chạy vừa cảm thấy mặt như bị ai quăng nguyên cái bàn vào!

Mạc Tu Viễn thậm chí có một giây rùng mình:

Không phải Phượng Khê nói thật đấy chứ? Ai ở gần Thẩm Chỉ Lan đều xui tận mạng?!

Nửa ngày bận rộn, chẳng được gì mà còn ôm một đống thương tích!

Sớm biết thế thà ngoan ngoãn đi hái linh thực chỗ khác cho rồi, chọc Nhất Giác Thạch Diên làm chi cho khổ?!

Thẩm Chỉ Lan nhìn vẻ mặt mấy người, trong lòng giận đến nghiến răng nghiến lợi—

Phượng Khê! Tất cả là tại Phượng Khê!

Nếu không có nàng, nàng đã sớm cùng tiểu phượng hoàng kết khế ước, vừa dễ lấy xích hà hương chi, vừa khiến Giang Tịch, Tần Thời Phong cảm động quỳ lạy dưới váy!

Phượng Khê! Nhất định có một ngày ta sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!

……

Mà lúc này, nơi phượng hoàng niết bàn ban nãy, một chú chim tròn vo lén lén lút lút ló đầu ra thám thính.

Nó ngó đông ngó tây, xác nhận không có ai, mới khẽ đập cánh bay vù vù về phía trước.

Nó đã nghĩ kỹ rồi—Phượng Khê nhất định không phải mẹ ruột của nó!

Mà là… mẹ nuôi!

Thế thì không ảnh hưởng gì đến truyền thừa cả!

Cho nên giờ phút này, nhiệm vụ của nó là—tìm mẹ nuôi!

Vì để khỏi bị nữ nhân Thủy linh căn tìm ra đòi lại hỏa tủy, nó còn thay lông đổi máu, ngụy trang hoàn hảo.

Quả nhiên là một con chim nhỏ biết điều, lanh lợi và rất biết lo xa!

Loading...