655. Thật sự là quá nông cạn
Dù bản chỉ là một cây Khô Thụ Chi, nhưng hiệu quả chẳng khác nào cả vườn hoa đang mùa xuân.
Phượng Khê thấy thì khá hài lòng, khen Khô Thụ Chi hai câu.
Lần thì khiến Mộc Kiếm ghen nổ mắt!
Mấy cái bông hoa rởm đó mà khiến ngươi vui như ?
Quan trọng là hoa đó cũng chỉ là ảo cảnh do Khô Thụ Chi biến thôi, ngoài mắt thì ích lợi gì chứ?!
Thật là cạn! Cạn đến đáng thương!
Ngươi thấy mũi kiếm của đổi màu ? Sao khen lấy một câu?
Phượng Khê đương nhiên để ý, nhưng nàng quá hiểu cái bản tính thích khen của Mộc Kiếm . Không khen mà nó còn thể bay lên trời, nếu lỡ miệng khen thật thì e rằng cái ngục Ám Minh chứa nổi nó!
Vả ... đổi màu mỗi cái mũi kiếm thôi, chứ cả thanh đều đổi. Có gì đáng khen !
Một ngày trôi qua, tới giờ xuống đất cuốc đất.
Vì trận pháp truyền tống, Phượng Khê và nhanh chóng hội ngộ với phạm nhân tầng ba và tầng bốn.
Phượng Khê bèn chia sẻ suy đoán của .
Đám phạm nhân xong thì mừng lo: thịt của đám khư thú đó… thật sự thể ăn ?
Liệu độc ?
Phượng Khê cũng hiểu nỗi lo của họ, nên sai đám Hải Xà lặn xuống hồ bắt vài con khư thú nước lên.
Không đợi nàng lệnh, Quân Văn xắn tay áo bắt đầu nướng thịt.
Do nước hồ lạnh, nên đám khư thú nước thịt béo ngậy, nướng xèo xèo chảy mỡ, hương thơm tỏa nghi ngút, dám thơm mười dặm, chứ vài dặm thì thể tin!
Đám phạm nhân nuốt nước bọt ừng ực.
Nếu còn chút lý trí giữ , e là xông lên ăn sạch .
Phượng Khê gắp một miếng thịt, định đưa lên miệng ăn thử, nhưng Quân Văn ngăn :
“Tiểu , dù thịt thơm cách mấy, nhưng nhỡ độc thì ? Để thử cho!”
Phượng Khê lắc đầu: “Để thử cho.”
Dứt lời, nàng phẩy tay hất tay Quân Văn , bỏ luôn miếng thịt miệng.
Quân Văn lập tức lộ vẻ cảm động ba phần, sùng bái ba phần, lo lắng ba phần, còn một phần… tự ti!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-655.html.]
Phượng Khê trong bụng ch/ết: Ngũ sư nhà đúng là càng ngày diễn càng đạt!
Hai "diễn" xong, đám phạm nhân lây cảm xúc.
Họ Phượng Khê với ánh mắt đầy cảm kích, lão đại tiếc thử độc, quá xứng thủ lĩnh!
Sau khi thịt miệng, năm cây linh căn của Phượng Khê phản ứng gì bất thường, nàng liền thịt độc.
Chỉ điều… nàng thắc mắc, nếu thịt khư thú thật sự ích cho tu luyện, thì với năm cây linh căn nhà , cái loại yêu tinh thấy đồ bổ là mắt sáng như đèn pha, im re thế?
Mộc Kiếm bĩu môi: “Còn hỏi? Bọn nó chảnh, chỉ ăn thú hạch, chướng mắt thịt khư thú !
Gọi là gì nhỉ? Xa xỉ sinh kiêu, no hóa khó chiều, đại loại đó. Tóm là đám ... kiêu chảnh!”
Năm cây linh căn: “…”
Ngươi đúng là đồ đê tiện mà! Ban đầu tụi tưởng cái đám trứng thúi gì , ai ngờ ngươi còn tệ hơn nó một bậc!
Mộc Kiếm cũng giúp Phượng Khê hiểu rõ vấn đề, nàng ăn thêm vài miếng sang với phạm nhân:
“Có vẻ , nếu ai yên tâm thì thể chờ thêm chút nữa…”
Lời dứt, tên râu quai nón nhịn , cầm ngay một miếng thịt nhét miệng, nhai :
“Lão đại dám ăn, liều cái mạng tiện thì !”
Mấy phạm nhân khác: “…”
Ngươi thèm thì cứ là ngươi thèm, đừng viện cớ lòng trung thành nọ!
Có tiên phong, cả đám lập tức ùa lên tranh thịt.
Quân Văn cũng nhờ đó mà "giải phóng" khỏi việc nướng, .
Vì đông, nướng thịt chậm, Phượng Khê dứt khoát lấy một cái nồi lớn, bắt đầu hầm thịt ừng ực…
lúc , mặt hồ bắt đầu đóng băng.
Đám Hải Xà nôn nóng xông lên, tụi nó chân, chỉ thể mặt băng lết từng chút một, bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội bắt côn trùng.
Nay đứa nào đầu óc linh hoạt bắt đầu tính kế: mấy con Độc Xà Khư Thú ăn Hóa Giao Thảo là thể mọc chân, chúng nó ăn cũng mọc chân ?!
Lúc đó thì khỏi lết nữa, chân thì tha hồ tung hoành!
Nói thật thì, đây tụi nó cũng hối hận vì theo Phượng Khê ngoài, đói tu luyện gì.
bây giờ thì mừng .
Mới ăn vài con sâu đột phá, ăn thêm vài trận chừng còn đột phá tiếp, kể còn cơ hội hóa giao mọc chân!
Quả nhiên, tụi nó là một đám Đại Thông Minh!