Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:55:36
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
65. Đây mới là khinh người quá đáng
Thẩm Chỉ Lan cảm kích liếc nhìn Tần Thời Phong một cái, giọng nhẹ nhàng yếu ớt:
“Tần sư huynh, đa tạ huynh đã tin ta.
Ta không định giải thích gì nhiều, trong sạch thì sẽ tự rõ ràng, ta chưa từng có ý hại ai cả.”
Nói yếu ớt như sắp ngất đến nơi, vậy mà Tần Thời Phong vẫn tin răm rắp. Bởi trong mắt hắn, Thẩm Chỉ Lan là cực phẩm Thủy linh căn, lại là đệ tử được Bách Lý Mộ Trần của Hỗn Nguyên Tông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa—nàng cần gì đi làm mấy trò “bố thí nhân tình” thấp kém kia?
Nhất định là Phượng Khê nghĩ quá nhiều.
Thẩm Chỉ Lan khẽ cười với Tần Thời Phong: “Tần sư huynh, ta phải đi hội họp với các sư huynh bên kia rồi. Đợi ra khỏi bí cảnh, ta sẽ cùng huynh trò chuyện tiếp.”
Tần Thời Phong nghe vậy, tim đập lỡ một nhịp, giọng cũng run run: “Được…”
Thẩm Chỉ Lan trong lòng cười thầm—chút nữa thôi, chỉ cần thêm chút thời gian, là có thể khiến Tần Thời Phong c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt mình rồi!
Nàng vừa quay người định đi, thì giọng Phượng Khê vang lên, lạnh tanh như nước giếng:
“Ngũ sư huynh, Hình Vu sư huynh, cản nàng lại!”
Quân Văn với Hình Vu nghe lệnh cực nhanh, lập tức chắn ngang trước mặt Thẩm Chỉ Lan.
Thẩm Chỉ Lan cau mày: “Phượng Khê, ngươi định giở trò gì đây?”
Phượng Khê cười khẩy: “Giở trò gì hả? Mục Tử Hoài với đám người của hắn chắc là đang đi tìm linh thực cộng sinh của Nhất Giác Thạch Diên đúng không?
Một khi bọn họ lấy được thứ đó, đám Nhất Giác Thạch Diên kia chắc chắn sẽ nổi điên. Lúc đó mà không có ‘bùa hộ mệnh’ như ngươi bên cạnh, chúng ta làm sao an toàn ra ngoài?
Ngươi muốn đi cùng Mục Tử Hoài cũng được thôi—nhưng ít nhất cũng phải đưa bọn ta ra trước đã, rồi ngươi quay lại sau!”
Mặt Thẩm Chỉ Lan hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng chỉ trong chớp mắt liền hóa giận: “Phượng Khê, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi ngậm m.á.u phun người!”
Bốp! Bốp!
Phượng Khê không nói không rằng, xông lên cho Thẩm Chỉ Lan hai cái tát.
Rồi nàng lùi về sau núp sau lưng Quân Văn, ló đầu ra:
“Cái này mới gọi là khinh người nè!”
Vì Phượng Khê ra tay quá nhanh, mà Thẩm Chỉ Lan lại không đề phòng, hai cú tát kia đánh cực kỳ ngọt—mặt sưng vù lên trong nháy mắt!
Thẩm Chỉ Lan giận đến phát điên:
“Phượng Khê! Ta phải g.i.ế.c ngươi!”
Phượng Khê mắng luôn:
“Ngươi mà còn lải nhải nữa, tin không ta đánh cho mặt ngươi thành mặt heo bây giờ!”
Thẩm Chỉ Lan quả thật không dám nói nữa. Vì giờ trong đám người ở đây, chỉ có Tần Thời Phong còn nói giúp nàng một câu. Mà hắn, rốt cuộc cũng là người của Ngự Thú Tông, lúc nguy cấp chưa chắc đã đứng về phía nàng.
Nàng sa sầm mặt mày, lặng lẽ đi theo đám Phượng Khê ra khỏi động đá.
Cả nhóm vừa bước ra thì đám người Mục Tử Hoài đã hớt hải chạy tới, phía sau vang lên tiếng động loạt xoạt rợn người.
Phượng Khê biến sắc—chết rồi! Nhất Giác Thạch Diên đuổi theo rồi!
Nàng nhanh trí ra lệnh cho Quân Văn cõng Giang Tịch chạy trước, hai người lập tức cuống cuồng bỏ chạy.
Hình Vu và mấy người khác cũng hiểu ra tình hình, nháy mắt xoay người chạy tán loạn!
Tần Thời Phong trong lòng chợt d.a.o động: chẳng lẽ những gì Phượng Khê nói… là thật?
Không! Chỉ Lan sư muội không thể là người như vậy được!
Bọn họ chạy chưa được bao xa, thì cả bầy Nhất Giác Thạch Diên gào rít, thân hình vặn vẹo dữ tợn, lao ra như cuồng phong!
Dù là yêu trùng, nhưng tốc độ lại nhanh đến bất ngờ!
Phượng Khê thầm nghĩ, bây giờ Thẩm Chỉ Lan có lấy trứng tiên thú ra cũng chẳng có ích gì nữa rồi—bọn Nhất Giác Thạch Diên vì mất đi linh thực nên đã hoàn toàn phát cuồng.
Quân Văn cõng Giang Tịch, tất nhiên tốc độ chậm hơn người khác. Phượng Khê thấy vậy, cũng cố tình chạy chậm lại để không bỏ hai người phía sau.
Giang Tịch cuống lên, nói:
“Ngũ sư đệ, thả ta xuống đi! Ngươi với tiểu sư muội chạy trước!”
Quân Văn nghiến răng:
“Ngậm miệng lại! Đừng có nói mấy câu xúi quẩy!”
Phượng Khê thấy cứ thế này không ổn, bèn quay sang tiểu hắc cầu nói:
“Nuôi binh ngàn ngày dùng một giờ, đến lúc ngươi phát sáng rồi đó!
Đi dụ đám đó rời khỏi đây giùm ta!”
Tiểu hắc cầu: “…”
Ngươi tự nghe lại lời mình xem, đây là lời người nói à?!
Tất nhiên Phượng Khê không định vứt tiểu hắc cầu thật, nàng chỉ nói cho oai thôi.
Sau đó nàng quay sang Quân Văn:
“Ngũ sư huynh, muội sẽ dẫn bọn chúng đi! Huynh với đại sư huynh chạy đến chỗ Điền Thanh gặp muội!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-65.html.]
Chỗ đó dễ tìm, mà cũng không quá xa.
Trong lòng nàng nghĩ, chắc Quân Văn sẽ nhường qua nhường lại đôi câu, kiểu như "để ta đi dụ địch"… gì đó.
Ai ngờ—Quân Văn đáp ngay một câu dứt khoát:
“Được!”
Rồi quay đầu bỏ chạy!
Phượng Khê: “…”
Huynh giả vờ do dự một chút cũng được mà?
Không ngờ, Quân Văn giờ đây đã mù quáng tin tưởng tiểu sư muội. Trong mắt hắn, Phượng Khê bây giờ giống như có thể đội trời đạp đất, nếu nàng nói "để ta lo", thì chắc chắn nàng sẽ lo được.
So với việc lãng phí thời gian ba hoa, chi bằng tranh thủ thời gian mà chạy cho lẹ.
Phượng Khê liền quay lại, hét lớn về phía đám Nhất Giác Thạch Diên:
“Các ngươi muốn đồ thì tới đây! Đồ ở chỗ ta nè, đuổi ta đi!”
Đám Nhất Giác Thạch Diên giờ đã nổi điên toàn tập, đồng loạt gào rú lao về phía nàng!
Sau đó, Phượng Khê liền dẫn theo cả bầy kia bắt đầu màn... marathon trường kỳ.
May mà nàng tu luyện công pháp đặc biệt, có thể tùy thời hấp thu linh khí từ ngoại giới, xài không hết, rút không cạn!
Còn về thể lực hả?
Ha! Nàng có cả một chậu đan dược bổ thể cực phẩm! Ăn xong, đầu óc thanh tỉnh, chân tay khỏe mạnh, chạy hai mươi dặm không thở dốc một hơi!
Bầy Nhất Giác Thạch Diên ban đầu còn rống gào đuổi theo hăng say, sau đó… từng con từng con lăn ra nằm thở khò khè, không rống nổi một tiếng đánh rắm!
Phượng Khê đột nhiên ngừng chạy.
Bởi vì nàng nhớ ra một chuyện cực kỳ then chốt — đám này chỉ biết dùng độc châm công kích, mà nàng thì…
Bách độc bất xâm!
Chỉ cần che kỹ mấy chỗ yếu hại, còn lại thì cứ tha hồ mà… nhảy nhót tung tăng!
Nghĩ tới đây, nàng đứng lại ngay tại chỗ, ngửa đầu thở một hơi cho sướng, mặt mày phơi phới.
Bầy Nhất Giác Thạch Diên cũng dừng lại, trố mắt nhìn nàng.
Trời đất chứng giám, lượng vận động hôm nay của chúng nó đủ để tiêu hao cho cả… nửa đời sâu!
Tên nhân tộc này… thật sự là thiên cổ hiếm thấy, ngàn năm khó đụng, chạy dai như đỉa đói!
Một con thạch diên bị chọc tức, nhào tới như tên lửa, gai độc trên người lấp lánh lam quang, hận không thể một nhát đ.â.m nàng bay lên trời!
“Ta nhất định phải đ.â.m trúng ngươi! Rồi nuốt sống ngươi! Không thèm ăn món thối nào nữa hết!!”
Nhưng mà nó lại không ngờ Phượng Khê không chỉ chạy nhanh, mà thân pháp linh hoạt như chuột chù lướt gió, đuổi nửa ngày trời vẫn không chạm được vào vạt áo nàng, ngược lại tự mình… đ.â.m vào đá!
Một cú tự sỉ nhục kinh điển!
Phượng Khê nhìn mà cạn lời: “Ngươi… thật sự là đồ ngốc.”
Cũng đúng, lũ này ngày thường sống nhờ độc, chắc chưa bao giờ cần xài não để săn mồi, nay gặp được người chơi hệ não như nàng thì đành chịu trận.
Đáng tiếc là còn dư không ít Nhất Giác Thạch Diên, từng con từng con đều nổi điên lao tới!
Phượng Khê dù thân pháp tốt cũng tránh không nổi toàn bộ, lập tức bị… đ.â.m cho hoa lệ! Bị trát gai từ đầu đến chân.
Nhưng mà nàng vẫn tung tăng như cũ, thậm chí còn… nhảy nhót hăng hơn ban đầu!
Đám Nhất Giác Thạch Diên trừng mắt ngơ ngác: “??? Đây là giống loài gì? Sao không trúng độc?!”
Chúng nó mệt rã rời, độc không hiệu quả, liền bắt đầu... sinh ra ý nghĩ rút lui!
Phượng Khê nào có để chúng nó chạy thoát! Lập tức lấy ra lửa, dây leo linh lực, thậm chí cả ớt bột, chơi tới cùng!
Cuối cùng, lộng c.h.ế.t được hai con!
Chỉ tiếc thân thể đám này cứng cáp như sắt, Phượng Khê chỉ có thể nhắm vào những chỗ yếu hại, nên đánh cũng cực kỳ vất vả.
Lúc đám thạch diên bắt đầu tán loạn bỏ chạy, Phượng Khê đứng giữa đất trời, ngẩng đầu hô to:
“Xích hà hương chi không phải ta trộm đâu nha! Là cái đám mặc đồ tím đó! Muốn trả thù thì đi tìm tụi nó ấy!!”
Nàng còn tốt bụng chỉ đường cho lũ trùng tìm người, dứt khoát không nhận oan!
Biết đâu đám này có thể đuổi kịp bọn Hỗn Nguyên Tông thì sao?
Chờ đến khi Nhất Giác Thạch Diên chạy hết không còn cái bóng, Phượng Khê lúc này mới ngồi bệt xuống đất, thở như trâu cày.
Tuy có bổ thể đan trợ lực, nhưng cả đoạn đường vừa chạy vừa diễn xiếc này cũng khiến nàng mệt đến tê tâm liệt phế.
Phượng Khê vuốt mồ hôi, cảm khái nói:
“May là bọn này chỉ biết mỗi chiêu phóng gai độc. Nếu mà là yêu thú Kim Đan kỳ, dù một con thôi cũng đủ cho ta uống mấy hồ nước!”
Từ đó nàng rút ra một đạo lý:
“Kỹ năng nhiều không đè c.h.ế.t người!”
“Về sau ta phải học thêm mấy trò mới nữa mới được!”