Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 626

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:31:50
Lượt xem: 370

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

626. Cái loại tiện tai chửi thật nha!

Gã râu quai nón sức biểu diễn, rốt cuộc cũng đổi từ Phượng Khê một tiếng khẽ.

"Chửi lắm, đáng khen!"

Râu quai nón trong lòng như trút gánh nặng, hổ :

"Đại ca, đó năng mạo phạm, ngài trách phạt là ơn huệ khai thiên , nào dám mặt dày xin thưởng chứ!

Huống hồ, theo ngài việc là phúc phận, là vinh hạnh của …”

Quân Văn một bên khẽ nhếch môi:

Nịnh! Quá nịnh!

Nhìn cái mặt ngươi đúng là đáng tiền!

Cả bộ râu cũng ngươi mất giá!

Phượng Khê chờ hết, mới từ tốn lên tiếng:

"Ta dù đôi lúc điên, nhưng chung vẫn là lẽ .

Lúc nguy nan mà cãi giận cá ch/ém thớt cũng gì lạ, trách thì chỉ trách danh tiếng đủ vang. Chờ chúng gắn bó lâu dài, tự nhiên các ngươi sẽ tin ."

Râu quai nón nào ngờ Phượng Khê rộng lượng như , vốn đang diễn trò mà giờ đây thấy phần cảm động thật.

Đám phạm nhân khác cũng đồng loạt cúi đầu, cảm khái.

Đại Mỹ: “…”

Ủa khoan , giờ là lúc tán gẫu hả?

Các thấy chúng còn đang ăn tát sưng mặt đây ?

Tuy là khư thú thật đấy, nhưng chúng cũng nhục chứ!

Thế là một tiếng “tê tê tê” vang lên đầy oán trách.

Ba con còn cũng rên rỉ liên hồi, chỉ trích Đại Mỹ vì cái kế ngu xuẩn khiến cả bọn rơi hố.

Đại Mỹ tức lắm!

Mấy đứa các ngươi cũng vì ham ăn mới theo mà?

Nói như thể đứa nào góp phần đẩy xuống hố !

Lúc , Phượng Khê cuối cùng cũng thu tay .

Bốn con Tri Chu Khư Thú như bùn nhão bệt xuống đất, mặt mũi bơ phờ.

Phượng Khê chúng, thong thả :

"Hai lựa chọn:

Một, ký khế ước với . Dù các ngươi cũng chỉ cần đưa một đoạn, đó sẽ giải trừ khế ước.

Hai, chịu thì… tiễn các ngươi gặp ông bà luôn."

Đại Mỹ: Nghe quen quen nhỉ.

Thật chọn kiểu gì cũng ép ký khế ước thôi.

Nó dứt khoát chọn luôn phương án một.

Đã quen , ký khế ước với Nhân tộc cũng chỉ là một kiểu săn khác thôi, mà mất mặt!

Ba con còn hành động của Đại Mỹ bằng ánh mắt khinh bỉ rõ rệt.

editor: bemeobosua

Đại Mỹ: Hừ, cứ để tụi bây nếm thử đòn của bà điên, sẽ thấy lựa chọn của sáng suốt cỡ nào!

Phượng Khê khi ký khế ước với Đại Mỹ xong, liền tay với ba con còn !

Nhân lúc bọn chúng đang chờ ch/ết, nàng cưỡng ép ký khế ước luôn.

Lúc chúng mới hiểu “tiễn lên đường” là nghĩa đen, ẩn dụ!

Chúng định liều mạng cá ch/ết lưới rách thì Đại Mỹ nhảy thuyết phục:

"Đừng ngu! Ch/ết ho? Còn sống mới tương lai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-626.html.]

Nếu nhờ ký khế ước với nàng, đời chẳng nếm miếng thịt bọ cạp nào, càng đừng đến mở mang tầm mắt!

Hơn nữa nàng cũng chỉ nghỉ ngơi ở đây chốc lát thôi, nhanh thôi là rời , đến lúc đó chúng tự do mà!"

Ba con Đại Mỹ dụ ngon dụ ngọt, cũng từ bỏ ý định hy sinh oanh liệt.

Sau đó, chúng vui vẻ nhận tên mới: Nhị Mỹ, Tam Mỹ, Tứ Mỹ – ! =)))

Đại Mỹ trong lòng thấy thỏa mãn.

Tốt ! Tất cả đều là đồng chí từng bà điên ký khế ước, cùng chung thuyền nhện!

Đám phạm nhân bốn con nhện gia nhập, nên .

Một kẻ Trúc Cơ đại viên mãn ký khế ước bốn con khư thú Hóa Thần trung kỳ, ai mà tin?!

Nếu tận mắt chứng kiến, đánh ch/ết bọn họ cũng tin!

Nửa canh giờ , các phạm nhân bước lên con đường dụ thú quen thuộc.

Nhờ bốn con Tri Chu Khư Thú hộ tống, lòng ai nấy đều yên tâm.

Quá trình săn bắt cũng cực kỳ thuận lợi, thậm chí cần đám phạm nhân tay, bốn con thú xử lý xong.

Thú hạch thì thuộc về Phượng Khê, còn xác khư thú thì do "Tứ Đại Mỹ Nhện" xử lý.

Các phạm nhân chỉ cần mồi, nhẹ nhàng mà hiệu quả.

Chưa đến một canh giờ, Phượng Khê thu mười viên thú hạch trắng.

Thấy nàng vẫn ý dừng , các phạm nhân thức thời tiếp tục mồi nhử.

thật, mồi nhử lâu dần cũng thấy… nghiện!

Cái loại chọc chọc khác tiện tai chửi cũng tệ lắm!

Săn thú càng lúc càng nhiều, đến mức bốn con nhện cũng bắt đầu… kén ăn!

Chúng chỉ ăn phần tinh túy của con mồi, bỏ phần còn .

Không còn cách nào, sống sung sướng thì miệng cũng kén theo.

Mãi đến khi thu đủ ba mươi viên thú hạch trắng, Phượng Khê mới dẫn về.

Trên đường, nàng sang đám phạm nhân hỏi:

"Các ngươi giờ mới chịu về ?"

Râu quai nón lập tức :

"Đại ca, chắc ngài là rèn luyện chúng , nên mới cố tình kéo dài thời gian săn bắt.

Ngài vì chúng mà vắt óc khổ tâm!"

Đám phạm nhân khác: Ngươi đem lòng tham mà cao thượng đến thế, lương tâm ngươi còn ?

Phượng Khê mỉm :

"Rèn luyện các ngươi chỉ là một phần thôi, lý do chính là kéo dài thời gian.

Các ngươi nghĩ đến ? Nếu như thành nhiệm vụ quá nhanh, chuyện gì sẽ xảy ?

Rất rõ ràng, Ám Minh Chi Ngục sẽ tăng lượng nhiệm vụ lên. Lúc đầu là mười viên thú hạch, thể sẽ tăng thành hai mươi, ba mươi viên.

Lần chúng Tứ Mỹ hỗ trợ. nếu thì ?

Lúc đó, ai chịu nổi?

Các ngươi là hao tổn thần thức, chứ mất đầu óc. Làm việc thì chịu khó động não chút ?

Còn nữa, đừng nghĩ quá, ngoài tham tiền, tàn nhẫn, thì khuyết điểm gì khác."

Các phạm nhân: “…”

Mặc dù câu cuối cùng hoang đường, nhưng thể thừa nhận, những gì Phượng Khê ... cực kỳ lý.

Ai nấy đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Nếu Phượng Khê tính toán chu , e là cả đám tự đào hố chôn .

Sau chuyện , đám phạm nhân càng thêm kính nể và tin phục nàng.

Không chỉ bản lĩnh, mà còn đầu óc.

Đi theo như nàng, tuyệt đối thiệt!

Loading...