620. Chúng chính là quy củ
Chỉ trong chớp mắt, hơn hai mươi tên tù nhân Phượng Khê đạp cho lăn đất.
Đám đó thậm chí còn kịp hiểu chuyện gì xảy .
Một phần là vì bọn chúng chủ quan, phần khác là do ở trong ngục Ám Minh quá lâu, tra tấn đến thể lẫn thần thức đều kiệt quệ, lấy gì mà đấu nổi Phượng Khê?!
Nếu ở bên ngoài, còn thể gắng gượng dùng pháp quyết chống trả vài chiêu. ở cái phòng giam chật chội thế , chỉ nước đánh mà thôi.
Quân Văn thì một vòng “bổ” cho từng đứa một cú, diễn giải sống động câu "cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" đến mức tinh tế!
editor: bemeobosua
“Lúc nãy hống hách lắm đúng ? Ghê gớm lắm hả? Còn bày đặt tính đánh hội đồng nữa cơ! Muội nhắm mắt còn đánh cho các ngươi sấp!"
"Các ngươi tưởng bọn bản lĩnh gì mà thể từ tầng một leo lên đây ? Thật đúng là mù cả đám mắt chó!”
"Còn định bắt bọn ‘nhập gia tùy tục’? Có bọn chính là cái tục đó ?!"
"Tất cả xuống ôm đầu ngay! Bằng , lấy m/áu từng đứa một! Quản ngục dặn , miễn đừng ch/ết là !”
Đám tù nhân: “…”
Câu đó là quản ngục dặn để các đừng gi/ết, để các gi/ết chúng !!
Thật đúng là gặp qu/ỷ !
Bình thường xử lý mấy con gà mới đến, bọn họ bao giờ phí công. Ai ngờ đụng cái đinh thép!
Có tên phục tính vùng lên, nhưng mới tung lên nửa chừng, thần thức như ai cầm gậy đập trúng, ngã cái rầm xuống đất.
Sau ba bốn lượt dằn mặt, cuối cùng cũng ngoan ngoãn xổm, hai tay ôm đầu, dám ho he.
Lúc đầu còn tưởng là hai đứa vô dụng mới lên, ai dè là hai sát thần!
Phượng Khê nghiêng đầu cả bọn, vẻ mặt hiểm độc khó tả.
Vốn hủy dung, giờ thêm cái nét mặt đó, đúng là thể lâu!
Đặc biệt là lúc nàng , một nụ khiến rùng từ trong xương sống.
“Bọn mới đến, tay trắng, chẳng gì ngoài giế/t . Cũng ai là ai.
Các ngươi, hết những gì đây !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-620.html.]
Ai thì tha, còn ai dở, …”
Quân Văn tinh thần "chó săn", ngay lập tức phụ họa cho cái “” một câu giải thích:
“Ai mà dám bậy câm như hến, lột da cho xem!”
Đám tù nhân: “…”
Cái đó chẳng là lời thoại của tụi ?!
Dù trong lòng cam, nhưng ở ngục Ám Minh , thứ dễ mất nhất chính là... cốt khí. Thế là bọn họ thi tranh .
Từ lời của bọn họ, Phượng Khê dần nắm tình hình tầng hai nhà giam.
Quả đúng như nàng đoán: tầng hai giờ nghỉ.
một cái địa quật (hang đất).
Cứ cách một ngày, tù nhân ở tầng hai ép xuống địa quật, c.h.é.m g/iết đám khư thú trong đó.
Phải c.h.é.m đủ lượng quy định mới trở lên. Không đủ thì tiếp tục nhốt trong hang.
Mỗi xuống đó là như bỏ nửa cái mạng, thần thức hao tổn cũng vì mà thảm hại.
Ngoài thì điều kiện sống ở tầng hai cũng tệ lắm: đồ ăn là linh thực, bình thường thể tự do hoạt động trong phòng giam.
Trừ việc phát Xá Miễn Đan định kỳ, còn cả thuốc chữa trị vết thương và thuốc dưỡng thần thức.
Một tên râu ria vẻ Quân Văn dọa cho phục sát đất, bèn lên tiếng lấy lòng:
“Ngày mai là đến lượt địa quật, hai vị vẫn quen tình hình, thể quan sát. Để bọn đánh .”
Quân Văn liếc .
Không ngờ gương mặt thô kệch thế , mà tâm hồn "cẩu nô"!
Phượng Khê thì chỉ mỉm đầy thâm ý:
“Vậy thì cứ . Ta mệt , các ngươi lui xuống hết !”
Đám phạm nhân: “…”
Không gì khác, ngươi đúng là phong độ thủ lĩnh đấy!
Chỉ mong mai xuống địa quật ngươi còn giữ bình tĩnh như bây giờ, đừng dọa ngất xỉu là !