Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:21:41
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
62. Muôn vàn sủng ái chỉ dành cho ngươi.
Phượng Khê phì cười một cái:
“Ta đang đùa với huynh chắc? Ta chỉ hỏi nhẹ là huynh có gặp Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông chưa thôi mà.”
Nàng suy tính, nếu Thẩm Chỉ Lan mà thật sự gặp được Giang Tịch, chi bằng tìm nàng ta trước, bám theo là mò được Giang Tịch ngay.
Đúng là Điền Thanh thật sự đã gặp Thẩm Chỉ Lan hai canh giờ trước, nàng ta khi đó vừa tụ hội với ba đệ tử khác của Hỗn Nguyên Tông.
Lúc ấy, Điền Thanh còn âm thầm thở dài: “Truyền Tống Trận đúng là hên xui, mà Hỗn Nguyên Tông tụ được đủ bốn người nhanh vậy, vận may cũng ghê gớm quá rồi!”
Phượng Khê moi được vị trí xong thì tươi cười bảo:
“Điền đạo hữu, ba cái xác chó rừng lông đen này ta tặng hết cho huynh đấy!”
Điền Thanh tất nhiên là không dám nhận. Năn nỉ mãi, cuối cùng Phượng Khê mới chịu giữ lại một con, còn lại tặng hết.
Điền Thanh càng thêm cảm động, lòng nghĩ: Quả không hổ là gương sáng của Nhân tộc! Nhân phẩm cao vời, xứng danh mẫu mực!
Tạm biệt xong, Phượng Khê kéo Quân Văn đi tìm Thẩm Chỉ Lan.
Quân Văn rốt cuộc cũng nhịn không nổi, hỏi:
“Tiểu sư muội, chúng ta tìm Thẩm Chỉ Lan làm gì thế?”
“Vì nàng ấy số đỏ. Chúng ta theo sau vớt hời!” – Phượng Khê tỉnh bơ đáp.
Quân Văn: …Trước đó chẳng phải muội luôn bảo nàng ta là sao chổi à?
Hắn lại hỏi tiếp: “Muội đối xử tử tế với tán tu kia làm gì?”
Phượng Khê nheo mắt, vẻ mặt huyền bí: “Huynh đoán xem?”
Quân Văn: “…”
Thật ra trong lòng Phượng Khê đã tính toán kỹ. Nhìn thì tán tu rải rác không có sức mạnh gì, nhưng nếu gom lại, sẽ thành một thế lực cực kỳ đáng gờm.
Tu chân giới nói mạnh được yếu thua là đúng, nhưng đôi khi quyền lực tập thể lại chi phối được vận mệnh.
Muốn nắm giữ số mệnh mình, thì phải có nhiều tai mắt mới được!
Cho nên, kết thân với Huyết Thiên Tuyệt, làm bạn với thành chủ Hồ An Định, hay bày ra “ân nghĩa” với tán tu như Điền Thanh – đều là nàng đang giăng lưới…
Phượng Khê cùng Quân Văn đến nơi Điền Thanh chỉ nhưng chẳng thấy bóng dáng Thẩm Chỉ Lan đâu. Cũng phải thôi, đã qua hai canh giờ rồi mà.
Nàng đang suy đoán Thẩm Chỉ Lan sẽ đi hướng nào thì từ xa, ánh lửa bừng lên tận trời!
Phượng Khê sáng rực đôi mắt:
“Ngũ sư huynh, chắc chắn Thẩm Chỉ Lan đang ở chỗ cháy đó!”
Bởi trong nguyên tác, Thẩm Chỉ Lan không những “cứu” được Giang Tịch trong Bí Cảnh Quy Bối Sơn, mà còn ký khế ước với một con tiểu phượng hoàng.
Phượng Khê và Quân Văn lập tức chạy tới. Khi đến nơi, lửa vẫn đang cháy đùng đùng, hơi nóng bốc lên cả mặt đất.
Người kéo tới ngày càng đông. Dù gì ngọn lửa cũng là điểm rất dễ thấy.
Thân truyền đệ tử của Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng tụ tập cả.
Chỉ là chưa thấy bóng dáng đám tán tu đâu.
Hình Vu thấy Phượng Khê thì làm mặt quỷ một cái, nhưng không dám lại gần.
Rất dễ hiểu – lúc này ai cũng thèm con tiểu phượng hoàng kia, tất cả đều là đối thủ cạnh tranh cả!
Lúc này tiểu hắc cầu truyền thần thức cho Phượng Khê:
“Ta nói cho ngươi biết nhé, cái gọi là phượng hoàng thật ra chỉ là con gà con biết phun lửa thôi! Ngoài phun hỏa ra chẳng biết làm gì!
Mà nếu muốn nó thăng cấp, ngươi còn phải cày cật lực tìm hỏa tủy cho nó, phiền muốn chết!”
Phượng Khê thong thả đáp:
“Ngươi khỏi cần dài dòng. Không phải ngươi không muốn ta nuôi thêm linh sủng đó sao?
Ngươi cứ ngoan ngoãn thì ta chỉ nuôi mình ngươi thôi.
Muôn vàn sủng ái, ta đều để dành cho ngươi!”
Tiểu hắc cầu ưỡn ẹo giãy giụa:
“Hứ! Ai cần cái thứ ‘muôn vàn sủng ái’ của ngươi! Ta chẳng có ý đó đâu nhá!”
Dứt lời, nó bám lên lệnh bài Huyết Ma tộc, bị nhuộm luôn thành… màu hồng phấn.
Mà hỏi ra thì… cũng là do lệnh bài nhuộm thôi!
Dù lời Phượng Khê có chút “lừa tình”, nhưng nàng thật sự chẳng có hứng thú với phượng hoàng – vì lời tiểu hắc cầu nói đúng lắm: nuôi nó phiền bỏ xừ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-62.html.]
Dù sao đi nữa, Phượng Khê cũng không quá bận tâm về chuyện này. Nàng thầm mong sao chuyện khế ước với tiểu phượng hoàng của Thẩm Chỉ Lan sẽ thất bại hoàn toàn.
Theo thời gian trôi qua, ngọn lửa bên trong quả trứng phượng hoàng dần yếu đi, mọi người đều nóng lòng quan sát.
Cuối cùng, ngọn lửa hoàn toàn tắt, và một quả trứng phượng hoàng với những hoa văn cháy rực lộ ra.
Răng rắc, răng rắc, vết nứt xuất hiện trên vỏ trứng.
Phượng Khê nhìn trứng phượng hoàng, bất chợt liên tưởng đến… chính mình và đan điền của mình!
Không thể nói là giống hệt nhau, nhưng cũng có phần tương đồng!
Thời gian như kéo dài vô tận, cuối cùng, một con chim với ánh mắt thăm dò ngó ra từ vỏ trứng.
Nó cảnh giác nhìn xung quanh, rồi từ từ chui ra ngoài.
Mọi người dù mắt đỏ ngầu nhưng không ai dám động đậy, bởi vì xung quanh tiểu phượng hoàng đang có một vòng lửa phượng hoàng kim sắc.
Ngay cả Nguyên Anh kỳ cũng không dám lại gần.
Tiểu phượng hoàng ung dung thưởng thức vỏ trứng, sau đó tiếp tục quan sát xung quanh.
Hình Vu không kìm được, lên tiếng: "Tiểu phượng hoàng, ta là đệ tử của Ngự Thú Môn. Môn phái chúng ta có pháp môn tu luyện linh thú đặc biệt, cùng với đan dược để hỗ trợ, ngươi theo ta đi!"
Những người khác thấy thế, cũng bắt đầu nhiệt tình đề xuất mình.
Cuối cùng, chỉ còn lại Quân Văn, Phượng Khê và Thẩm Chỉ Lan im lặng.
Quân Văn chẳng có chút hứng thú nào với trò chơi này, hắn đâu có muốn nuôi một con linh sủng mà nó còn nổi bật hơn cả hắn.
Phượng Khê thì lại nheo mắt, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Thẩm Chỉ Lan thấy hai người này không nói gì, cười lạnh một tiếng rồi lên tiếng:
"Tiểu phượng hoàng, ta là cực phẩm Thủy linh căn. Nếu ngươi cùng ta khế ước, ta có thể cung cấp cho ngươi hỏa tủy, giúp ngươi nhanh chóng thăng cấp."
Tiểu phượng hoàng rõ ràng bị lời nói của nàng hấp dẫn, nó lập tức tiến về phía Thẩm Chỉ Lan.
Mục Tử Hoài cũng mỉm cười đầy vẻ tự hào, trong mắt hắn, chỉ có Chỉ Lan sư muội mới thật sự xứng đáng trở thành chủ nhân của phượng hoàng.
Phượng Khê gọi hai tiếng, nhưng tiểu phượng hoàng chẳng phản ứng gì.
Luyện Khí kỳ phế vật, sao có thể giao thiệp với ta?
Phượng Khê chợt nảy ra một ý tưởng, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây kim cánh thiết, một món đồ chơi như lông chim có ánh kim sáng lấp lánh.
Quả nhiên, vật này nhanh chóng thu hút sự chú ý của tiểu phượng hoàng.
"Tiểu phượng hoàng, ta không định cùng ngươi khế ước, ta chỉ muốn đưa cho ngươi vài lời khuyên.
Ngươi là linh thú hỏa hệ, làm sao có thể cùng một người Thủy linh căn như Thẩm Chỉ Lan ký khế ước được?
Ngươi chưa từng nghe qua câu 'như nước với lửa' sao?
Ta nghĩ ngươi nên chọn Ngự Thú Môn Hình Vu kìa!
Hắn là Hỏa linh căn, và hắn thích giao tiếp với linh thú. Ngươi cùng hắn khế ước là hợp lý nhất đấy!"
Hình Vu vội vàng gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi! Chúng ta thật sự là cặp đôi hoàn hảo! Ngươi nên cùng ta ký kết khế ước đi!"
Thẩm Chỉ Lan tức giận đến mức nghiến răng: "Tiểu phượng hoàng, đừng nghe Phượng Khê nói bậy bạ. Ta là cực phẩm Thủy linh căn, sẽ không có vấn đề gì khi ký khế ước với ngươi, dù ngươi là linh thú hỏa hệ!
Nếu ngươi cùng ta ký kết khế ước, ta ngay lập tức có thể cho ngươi một quả hỏa tủy trăm năm!"
Tiểu phượng hoàng ánh mắt sáng ngời!
"Ăn!"
Mọi người không khỏi thán phục, quả nhiên là thần thú, dù chỉ là con non mà cũng có thể phát ra ngôn ngữ con người.
Thẩm Chỉ Lan chần chừ một chút, nàng vốn định ký khế ước với tiểu phượng hoàng trước, rồi sau đó mới đưa hỏa tủy cho nó.
Nhưng giờ Phượng Khê lại xen vào, tiểu phượng hoàng có vẻ do dự một chút. Có lẽ trước tiên nó sẽ thưởng thức hỏa tủy, để xem sao. Nếu thấy ngon, tự nhiên sẽ đồng ý ký khế ước.
Vì vậy, Thẩm Chỉ Lan lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc hộp ngọc làm từ vật liệu đặc biệt, bên trong chứa quả hỏa tủy trăm năm.
Lo sợ tiểu phượng hoàng sẽ làm nàng bị phỏng, nàng đặt hộp ngọc xuống đất rồi lùi lại một chút.
Tiểu phượng hoàng không kìm được, vội vã chạy tới nuốt chửng quả hỏa tủy.
Sau khi nuốt xong, mọi người nhận thấy tiểu phượng hoàng lớn lên một chút.
Có vẻ như tiểu phượng hoàng quả thực đã thăng cấp nhờ vào hỏa tủy!
Thẩm Chỉ Lan mỉm cười nói: "Tiểu phượng hoàng, hiện giờ ngươi có thể cùng ta ký khế ước rồi chứ?"
Tiểu phượng hoàng nhìn nàng một cái, rồi đột ngột chạy tới trước mặt Phượng Khê:
"Nương!"