Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 617

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

617. Mỗi người một chiếc đục nhỏ

Phượng Khê đang mải suy nghĩ miên man thì một vị Giám sát sứ cao lớn trong nhóm lên tiếng:

“Ta biết các ngươi vẫn luôn mong chờ ngày này, hy vọng có thể tiến vào tầng hai nhà lao. Nay cơ hội đã bày ra trước mắt, mong các ngươi có thể dốc toàn lực.

Trước đây chỉ có một hai suất, lần này Ngục Chủ đặc biệt ban ơn, không giới hạn danh ngạch, chỉ cần vượt qua khảo hạch là có thể tiến vào tầng hai.”

Lập tức, đám phạm nhân hò reo ầm ĩ.

Giám sát sứ cười cười, nụ cười ấy lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Lần này nội dung khảo hạch là: Khai Thiên Quật. Chỉ cần ai có thể thành công mở ra một cái Tử Thiên Quật, thì được thăng lên tầng hai.”

Tiếng hò reo lập tức im bặt, thay vào đó là những ánh mắt hoảng hốt.

Khai Thiên Quật?

Đây mà gọi là khảo hạch ư? Rõ ràng là định vắt kiệt giá trị còn sót lại của bọn họ!

Quả thật, những phạm nhân này bị giam nhiều năm, tu vi phần lớn đã rớt xuống Kim Đan kỳ, thậm chí Trúc Cơ kỳ, không còn tác dụng gì mấy.

Ch/ết đi cũng chẳng ai quan tâm.

Thay vì để phí, chi bằng tận dụng chút giá trị cuối cùng của họ để mở thêm Thiên Quật mới. Dù sao những Thiên Quật hiện có cũng đã sử dụng suốt thời gian dài.

Phượng Khê tuy không biết “Khai Thiên Quật” là cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt đám phạm nhân cũng đoán ra nơi này cực kỳ nguy hiểm.

Không tham gia thì không được à?

Hiển nhiên là không.

Bởi họ đã bắt đầu phát dụng cụ cho từng người.

Mỗi người được phát một chiếc đục nhỏ.

Giám sát sứ cao lớn hất cằm:

“Tự các ngươi chọn vị trí cho mình đi! Có hai canh giờ. Ai lười biếng thì cứ theo ngục quy mà xử.”

Đám phạm nhân đành phải lục tục chọn chỗ. Phượng Khê và Quân Văn cũng chọn một chỗ phía bên.

Nguyên Trọng lo hai tổ tông này lại giở trò gì, bèn xin phép Giám sát sứ rồi lên tiếng:

“Ta nhấn mạnh lại một chút chỗ mấu chốt trong việc khai mở Thiên Quật, tránh cho các ngươi như ruồi không đầu mà uổng phí thời gian!

Khai Thiên Quật chủ yếu cần dùng thần thức để tác động vào đục, từ đó dần dần bóc tách lớp đá nham bên ngoài.

Trong quá trình đó, thần thức có thể bị tổn hại, nhưng cầu vinh trong nguy hiểm, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi leo lên trên, nhất định phải nắm chắc!

Còn nữa, khi lựa vị trí nhất định phải cẩn trọng. Nếu đụng phải Hoạt Thiên Quật, chỉ vài lần đục là mất mạng như chơi!”

Lời này rõ ràng là nói cho Phượng Khê và Quân Văn nghe, bởi đám phạm nhân khác thì đã quá quen với chuyện này rồi.

Phượng Khê thì không lo lắng cho bản thân, vì khảo nghiệm chủ yếu là về thần thức, mà thần thức của nàng đủ để ứng phó.

Nhưng nàng có chút lo cho Quân Văn.

Tuy nói thần thức của Quân Văn chắc chắn mạnh hơn những phạm nhân kia, nhưng lỡ đâu đụng phải Hoạt Thiên Quật, thì đúng là nguy hiểm khó lường.

Thế là nàng dùng thần thức nhắn cho Heo Vàng:

“Ngươi tìm cách giúp Ngũ sư huynh một tay. Làm xong, ta thưởng cho ngươi một cục Thời Toa Thạch to bằng nắm đấm.

Nhưng nếu hắn có mệnh hệ gì… đừng hòng ăn thêm miếng ma phù nào!”

Tuy nàng chưa ký khế ước gì với Heo Vàng, cũng chẳng biết tên khốn đó đang trốn ở đâu, nhưng nàng tin chắc nó “nghe được”.

Quả nhiên, ngay sau đó, Phượng Khê thấy trong tay áo Quân Văn thò ra một cái móng heo vàng chóe, lóe lên một cái rồi biến mất. =))))

Phượng Khê: “…”

Không thể không nói, con Heo Vàng này đúng là có bản lĩnh!

Quân Văn mơ hồ cảm thấy trong tay áo có gì đó, giả vờ lau mồ hôi liếc nhìn, liền thấy một cái đầu heo vàng chóe đang nhe răng cười với mình.

Quân Văn: “…”

Hắn lập tức hiểu ra, Heo Vàng là đến hỗ trợ, trong lòng ấm áp hẳn.

Tiểu sư muội đối với ta thật là tốt!

Cũng phải, dù sao ta cũng là người mà nàng xem như trái tim trên đầu kia mà!

Đúng lúc đó, Giám sát sứ ra lệnh bắt đầu khảo hạch.

Đám phạm nhân bắt đầu dùng thần thức nhập vào chiếc đục, cẩn thận bóc từng lớp đá nham, sợ chỉ sơ sẩy là bỏ mạng như chơi.

Phượng Khê bên ngoài cũng làm như vậy, nhưng âm thầm dùng thần thức thăm dò sâu hơn vào lớp nham thạch, muốn xem vị trí của mình và Quân Văn là Tử Thiên Quật hay Hoạt Thiên Quật.

Đáng tiếc, bị một tầng chướng ngại ngăn lại, không cách nào thâm nhập sâu hơn.

Chỉ đành ngoan ngoãn mà đục đá!

Phượng Khê đục “đinh đinh đong đong”, tốc độ rõ ràng nhanh hơn người khác một bậc.

Lúc này, Giám sát sứ liếc về phía nàng.

Nguyên Trọng sợ bị phát hiện điều gì, vội nói:

“Giám sát sứ đại nhân, cái người tên Cố Thanh Lan này có vẻ bị tổn thương thần thức, cho nên có hơi điên, dạo gần đây thường làm mấy chuyện không cần mạng.”

Nghe vậy, Giám sát sứ liền thu ánh mắt lại.

Ở Ám Minh Chi Ngục, kẻ điên hay đần độn cũng chẳng có gì lạ.

Đã muốn ch/ết thì cứ ch/ết đi.

Dù sao cũng chẳng đáng giá gì.

Nguyên Trọng lúc này mới thở phào.

Trong lòng thầm nghĩ, người khác nếu là kẻ mạo danh thì chắc chắn sẽ muốn hành xử kín đáo, thậm chí ước gì mình vô hình.

Chỉ có tên sát tinh này là càng ầm ĩ càng tốt, sợ thiên hạ không biết đến mình!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-617.html.]

Hắn lại nhìn sang Quân Văn, cũng may vị này đục không nhanh không chậm, nhịp độ bình thường.

editor: bemeobosua

Quân Văn thì hiểu rõ bản thân, hắn đâu có biến thái như tiểu sư muội, nên càng phải cẩn thận.

Dù trong tay áo Heo Vàng cứ không ngừng cào cào nhắc nhở, hắn vẫn giữ nhịp độ của mình.

Phượng Khê thì đã gõ ra được một đống lớn nham thạch, đến khi khe nứt bị đục thủng hoàn toàn, trong khoảnh khắc đó, nàng liền bị một luồng sức mạnh cực lớn hút vào bên trong.

Không ít người đều kinh hãi thốt lên:

“Là Hoạt Thiên Quật!”

Nàng bị hút vào Hoạt Thiên Quật rồi!

Lần này thì ch/ết chắc!

Tuy vài ngày trước nàng từng từ trong Hoạt Thiên Quật bò ra ngoài, nhưng lần đó là lúc Thiên Quật chưa hoàn toàn mở ra, nguy hiểm còn đỡ. Lần này là Hoạt Thiên Quật sau khi mở hoàn chỉnh, hung hiểm gấp mấy lần!

Từ xưa đến nay chưa từng có ai còn sống sót.

Ai nấy đều trầm mặc, trong lòng nặng nề. Kiểu như "thỏ ch/ết cáo cũng buồn", dù có ghét nàng đi nữa, lúc này cũng chẳng ai vui nổi.

Ngay cả Sơn Dương Hồ cũng chẳng còn tâm trạng cười trên nỗi đau của người khác, bởi lẽ biết đâu người kế tiếp xui xẻo lại chính là hắn.

Dù hắn mở là Tử Thiên Quật, nhưng mỗi một lần đào xuống đều tiêu hao lượng lớn thần thức. Mở được là một chuyện, còn sống để tiến vào tầng hai nhà tù hay không lại là chuyện khác.

Nguyên Trọng nhìn miệng hang Hoạt Thiên Quật, nhất thời không rõ trong lòng mình đang cảm thấy gì.

Vui mừng? Thất vọng? Nhiều hơn cả, có lẽ là không tin nổi.

Cái sao chổi sát tinh ấy, cứ vậy mà tèo à?

Luôn có cảm giác nàng không thể dễ dàng ch/ết như vậy. Dù sao người hiền thường bạc mệnh, còn tai hoạ thì sống dai!

Hắn không nhịn được quay sang nhìn Quân Văn, thấy hắn dường như không bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục cặm cụi đục từng chút từng chút một vào lớp nham thạch.

Là vì trong lòng đã nắm chắc, hay vì vốn chẳng thân thiết gì?

Quân Văn đương nhiên là đã nắm chắc rồi.

Tiểu sư muội là đang vào trong đó tiến hoá, hắn lo cái rắm!

Và đúng là Quân Văn đoán chẳng sai. Phượng Khê y như con chuột nhỏ chui vào kho lúa, đến lông mi cũng vui vẻ mà nở hoa!

Cái Hoạt Thiên Quật này có lẽ do mới được khai quật nên vừa chui vào đã thấy một đống Thời Toa thạch, đủ mọi kích cỡ.

Tảng lớn nhất to bằng cái chậu rửa mặt!

Tảng nhỏ nhất cũng cỡ nắm tay!

Điều tuyệt nhất là, dù vách đá xung quanh có đang rút lại và đè ép, tốc độ lại cực kỳ chậm, chẳng ảnh hưởng gì đến nàng mấy.

Nếu không phải mở Hoạt Thiên Quật không tính là hoàn thành khảo hạch, nàng thậm chí muốn chui tọt vào đấy chờ khảo hạch kết thúc rồi mới ra.

Vả lại nếu ở lâu quá mà ra thì khó giải thích, huống hồ nàng cũng đâu có thả Độc Tâm Thuật ra nghe ngóng tình hình.

Cũng may nàng không tham lam, chỉ nhặt… vài ngàn viên Thời Toa thạch rồi mới chịu bò ra.

Nhìn thấy Phượng Khê toàn thân m/áu me, từ trong Hoạt Thiên Quật lồm cồm leo ra, mọi người đều choáng váng kêu lên:

“Nàng… nàng không ch/ết? Mạng cũng cứng thật đó!”

Tuy nhiên, nhiều người cũng để ý thấy Phượng Khê dường như còn điên hơn trước. Cái miệng thì lẩm bẩm gì đó, không biết đang nói cái chi. Ánh mắt thì như mơ hồ, mất tiêu tiêu điểm.

Vị Giám sát sứ cao gầy kia nhíu mày, âm thầm suy nghĩ: Có khi nào Hoạt Thiên Quật ảnh hưởng đến người có vấn đề thần kinh ít hơn?

Nguyên Trọng trong lòng lại là cảm giác “Đúng là như vậy”.

Hắn biết mà! Cái nữ ma đầu ấy đâu dễ ch/ết thế!

Lúc này, Phượng Khê nhặt lại cây đục rơi lúc trước, chạy sang phía bên kia của Quân Văn, bắt đầu đinh đinh cạch cạch đục tiếp.

Quân Văn cũng nhanh tay hơn.

Không phải vì hắn muốn nhanh, mà là Heo Vàng không chịu nổi nữa, vung móng đạp liên tục!

Quân Văn cảm thấy cây đục suýt bị Heo Vàng vung bay mất!

Rất nhanh, cửa hang bị mở ra.

Là Tử Thiên Quật!

Giám sát sứ cao gầy lập tức tuyên bố: “Thông qua khảo hạch!”

Quân Văn hơi choáng. Vậy là qua rồi á?

Nhưng vì diễn xuất cho tròn vai, hắn ngã vật ra đất, làm bộ như thần thức bị tổn hao nghiêm trọng lắm.

Trong tay áo, Heo Vàng cười khẩy hí hửng.

Sắp được ăn Thời Toa thạch to như nắm đ.ấ.m rồi!

Tiểu nha đầu keo kiệt kia chắc tức đến phát khóc!

Lúc này, Phượng Khê lại bắt đầu chuẩn bị đục một cái lỗ khác.

Tên mập lùn liền thấp giọng nói với Nguyên Trọng:

“Nếu cái này là Tử Thiên Quật thì còn đỡ, chứ là Hoạt Thiên Quật nữa thì lần này nàng ch/ết chắc rồi!”

Nguyên Trọng còn đang định đáp, thì thấy Phượng Khê đã lùi hẳn ra sau hơn mười trượng.

Nhắm một con mắt, nhắm trúng mục tiêu.

Sau đó… nàng ném cái đục thẳng vào lỗ!

Cây đục bị hút vào trong.

Còn Phượng Khê thì không mất một sợi tóc, ung dung trở ra.

Nguyên Trọng: “…”

Quả thật… còn có thể chơi kiểu này nữa à?!

Loading...