614. Nằm mơ cũng nghĩ tới sẽ một con heo xem thường
Nói thật thì tâm thái của Quân Văn cũng tính là khá .
Bị Phượng Khê đè cho một trận, thế mà chỉ trong chớp mắt tự điều chỉnh tâm lý xong.
Dài sở đoản, ngắn sở trường, cần thiết cứ lấy điểm yếu của so với sở trường của tiểu sư gì.
Nếu so về kiếm pháp, tám tiểu sư cũng chắc đỡ nổi một chiêu của !
Phượng Khê nhét viên Thời Toa thạch to bằng hạt hạch đào nhẫn trữ vật, cùng Quân Văn thêm một đoạn.
Hai tiếp tục dùng thần thức cô đọng Thời Toa thạch.
editor: bemeobosua
Trong lúc Phượng Khê đang bận rộn, từ Heo Vàng phóng , dùng hai móng heo mập mạp tạo thành hình trái tim mặt nàng.
Phượng Khê: “…”
Nàng liếc thấy ánh mắt của Heo Vàng đang thèm nhỏ dãi viên Thời Toa thạch nàng đang cô đọng, liền nổi giận quát:
“Tránh một bên! Muốn ăn thì tự mà cô đọng!”
Heo Vàng chớp chớp mắt, đó lon ton chạy tới một góc khuất thẳng cẳng, giả ch/ết.
Phượng Khê mặc kệ nó, tiếp tục lo việc của .
Nửa canh giờ , Quân Văn ngưng tụ một viên Thời Toa thạch, to hơn viên một vòng.
Hắn hài lòng với bản .
Không cần so với tiểu sư biến thái , chỉ cần tự tiến bộ là !
Chỉ cần hôm nay giỏi hơn hôm qua, thế là !
Đang đắc ý thì vô tình sang Heo Vàng, thấy mặt con heo đó... đang lơ lửng một viên Thời Toa thạch to bằng hạt đậu phộng.
Suýt nữa thì tưởng hoa mắt.
Xác nhận tới ba mới tin rằng, Heo Vàng thật sự cũng cô đọng Thời Toa thạch, mà thế còn vẻ giỏi hơn nhiều!
Tâm trạng của Quân Văn suýt nữa đánh sập!
Thua tiểu sư thì thôi , đến cả một con heo cũng bằng! Vậy sống để gì nữa chứ?!
May mà cũng coi như từng trải, từng thấy sóng to gió lớn, nên nhanh tự điều chỉnh tâm trạng.
Tiểu sư biến thái, thì mấy thứ theo nàng biến thái cũng lạ!
Ừ, đúng .
Mình chỉ cần phần là !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-614.html.]
Thế nhưng… cảm thấy nếu gì đó, thì với đòn trí mạng mà Heo Vàng tặng.
Thế là tiến gần nhắc Phượng Khê:
“Tiểu sư , xem kìa, Heo Vàng giúp cô đọng một viên Thời Toa thạch to thế , mau thu lấy !”
Phượng Khê đó đúng là để ý tới động tĩnh của Heo Vàng, Quân Văn nhắc mới .
Ánh mắt nàng lập tức sáng rỡ!
Không hai lời, nàng chạy tới, thu ngay viên Thời Toa thạch Heo Vàng cô đọng nhẫn trữ vật.
Ăn bao nhiêu ma phù của nàng , cũng nên đền đáp tí chứ!
Heo Vàng đó, cam lòng rống một tràng: @###@@@# $@%
Dịch nghĩa: Chửi Quân Văn là chính!
Ngươi cái đồ thiếu đòn !
Ta chọc gì ngươi , ngươi phá đám ?!
Ngươi cứ đợi đó!
Nó đang thầm rủa trong lòng thì Phượng Khê lên tiếng:
“Không ngờ ngươi còn bản lĩnh , đây đúng là xem nhẹ ngươi .
Làm lắm, tranh thủ cô đọng thêm vài viên nữa !
Nếu biểu hiện , cho ngươi ăn thêm ít ma phù!”
Heo Vàng thầm nghĩ: Có Thời Toa thạch ai thèm ăn đám ma phù thiu của ngươi chứ!
nghĩ , Thời Toa thạch thì hiếm chứ ma phù thì thể ăn dài dài.
Dùng để chống đói, vẫn giới hạn hợp lý.
Thế là nó ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Mặc dù sự nhu thuận rõ ràng là giả tạo, nhưng Phượng Khê vẫn khen ngợi nó một tràng.
Heo Vàng lâng lâng hẳn lên, suýt nữa quên cả việc Quân Văn chơi , tập trung lực tiếp tục cô đọng Thời Toa thạch.
Nửa canh giờ , dâng cho Phượng Khê một viên to bằng hạt đậu phộng.
Phượng Khê khen nó một trận, đến mức sắp khen bay luôn cả con heo!
Heo Vàng càng thêm hăng hái!
Thậm chí thỉnh thoảng còn lườm Quân Văn một cái khinh bỉ.
Quân Văn: “…”
Nằm mơ cũng ngờ tới, ngày một con heo khinh thường!