Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 606

Cập nhật lúc: 2025-06-15 17:26:34
Lượt xem: 226

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

606. Vậy yên tâm

Thật thì ngục lo lắng thừa.

Phượng Khê giữ vì còn chút giá trị lợi dụng, chứ căn bản ý định giả mạo .

Nếu giả mạo thì hồi còn tầng ngầm nàng luôn , cần chi đợi tới bây giờ?

Vừa nàng đang mặt , mà là đang ngọn núi phía lưng .

Trong ngục giam núi. Chuyện , chắc chẳng ai tin nổi.

đó là sự thật.

Ban đầu nàng còn định hỏi ngục vài câu, kết quả tên xoay cắm đầu bỏ chạy.

Chỉ là chạy bao xa .

editor: bemeobosua

Bởi vì Phượng Khê cho thuốc giải, khỏi cửa mấy bước, ngũ tạng lục phủ bắt đầu đau âm ỉ.

Hắn mặt mày sưng vù, giọng nhỏ như muỗi:

“Ta dù gì cũng giúp các ngươi một tay, nếu các ngươi là ma tá thi q/uỷ, gi/ết diệt khẩu thì cũng quá thất đức ?

Với , định kỳ ngục bọn đều qua kiểm tra bằng kính giám định, để phòng kẻ giả mạo.

Dù ngươi bản lĩnh cỡ nào cũng chỉ bắt chước bề ngoài, giả thần thức. Đến lúc đó chắc chắn sẽ vạch mặt.”

Phượng Khê bật phì phì: “Ngươi nghĩ nhiều đó. Giờ với ngươi cùng một con thuyền, rảnh mà hại ngươi chứ?

Huống chi, tụi chẳng gì về tình hình trong ngục, mù tịt, còn trông chờ ngươi chỉ dẫn cho một hai điều chứ!

À mà tò mò thật, kính giám định thì chỉ dùng để xác minh phận ngục , mà kiểm tra cả tù nhân?”

Ngục bèn giải thích:

“Thứ nhất, kính giám định chỉ dùng trong thời gian ngắn, thể quét một đống cùng lúc.

Thứ hai, dùng kính thì dữ liệu thần thức từ .

Mà nhiều phạm nhân ở đây nhốt từ lâu, hồi đó còn kính, đương nhiên cũng thu thập thần thức của họ.

Quan trọng nhất là: ngục Ám Minh một khi . Ai rảnh giả tù nhân chứ?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-606.html.]

Nói đến đây, nghẹn lời.

Trước mắt chẳng tận hai kẻ đang giả phạm nhân ?!

Phượng Khê lập tức tỏ vẻ ngộ : “À thì , yên tâm .”

Ngục lập tức thấy trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Cứ linh cảm là sắp xảy chuyện lớn, mà còn là đại họa chứ chẳng chơi.

Hắn ngó quanh một lượt, cảnh cáo:

“Ngươi thể từ tầng ngầm trốn lên tầng là tổ tiên phù hộ, đừng voi đòi tiên. Nếu chẳng những ch/ết chắc, các ngươi cũng sống nổi !”

Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, .”

Chính vì nàng ngoan như thế, ngục càng thấy sờ sợ.

cũng thể ở đây dây dưa lâu , đưa tay : “Thuốc giải!”

Phượng Khê đúng là cũng đưa cho một lọ đan dược.

Ngục mừng rỡ trong lòng, ngờ nha đầu ch/ết tiệt cũng dễ chuyện phết.

“Mỗi ngày uống một viên, uống hết tìm lấy tiếp.

Yên tâm , chỉ cần ngươi uống đủ mười ngàn viên, độc sẽ giải.”

Ngục : “. . .”

Hắn ngay mà! Con nhỏ lòng !

Phượng Khê đang định hỏi thêm vài chuyện về tầng thì lệnh bài phận ngục sáng lên.

“Giám sát sứ gọi việc, các ngươi tự lo cho !”

Phượng Khê vội gọi với: “Khoan , bọn còn quý tính đại danh của !”

“Nguyên Trọng.”

Ngục , cũng chính là Nguyên Trọng, xong, hấp tấp rời .

Quân Văn theo bóng , lầm bầm: “Nguyên Trọng? Nghe như... ‘Oan loại’? Quả thật là oan loại chính hiệu luôn á!”

Phượng Khê: “. . .”

“Ngũ sư , tranh thủ lúc phiền toái gì, nghỉ ngơi một chút , giữ sức cho đợt .”

Lúc hai tầng ngầm hành cho tơi tả, giờ mệt đói, quả thật cần nghỉ lấy sức.

Loading...