602. Muốn về nhà
Trong mắt bầy muỗi, Phượng Khê còn là nữa.
Là thần!
Nàng ban cho bọn chúng là bữa ăn, mà là gió đông thuận lợi, là thiên cơ mở lối nha!
Nhớ đầu tiên thấy nàng, bọn chúng cảm thấy nàng giống thường, thế nên căn bản ý định tấn công nàng.
Chuyện tuyệt đối liên quan gì đến việc nàng sáu tên ngốc theo hộ tống nhé!
Đây rõ ràng là duyên phận trời định!
Để bày tỏ lòng cảm kích, bầy muỗi bay quanh Phượng Khê một vòng ong ong ong như tấu nhạc cảm ơn.
Phượng Khê thì chỉ thấy đầu cũng ong ong ong theo.
Nàng vội vã phất tay hiệu cho bọn chúng im lặng. Bầy muỗi điều, lập tức im re như từng xuất hiện.
Phượng Khê vung tay hiệu cho bọn chúng rút lui.
Bầy muỗi bay ngay lập tức.
Chỉ là... hình như bay nhầm hướng?
Nhiều chú ý đến điểm , trong đó cả Cảnh Vọng.
Tâm trạng Cảnh Vọng lúc khá phức tạp. Tuy giờ vẫn cho rằng tu sĩ thì tu vi là quan trọng nhất, mà khoản thì Phượng Khê còn thiếu sót.
thể thừa nhận, ở mặt khác, nàng thật sự lợi hại.
Nói trắng , hồi nãy cũng thơm lây, hấp thu ít linh khí từ nàng!
Hắn vốn bắt chuyện với Phượng Khê, hòa hoãn một chút quan hệ, nhưng mở lời . Nay cuối cùng cũng tìm cơ hội.
Hắn bước đến mặt Phượng Khê, mở lời:
"Muỗi dù thông minh cỡ nào thì cũng giới hạn, đến cả đường về nhà còn bay sai."
Phượng Khê liếc một cái:
"Chúng nó bay sai, mà là bảo dò đường, lính trinh sát."
Cảnh Vọng: "… mà, thấy ngươi gì với tụi nó?"
Phượng Khê nhẹ:
"Không cần . Ta chỉ tay một cái, chúng nó hiểu liền.
Nhiều khi yêu thú còn dễ giao tiếp hơn , bởi vì chúng bản năng tránh họa tìm lành, gì lợi nhất cho chính ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-602.html.]
Cảnh Vọng mơ hồ cảm thấy câu ý đ.â.m chọt , nhưng chắc lắm.
Mấy thuộc Hoàng Phủ gia đoạn đối thoại , ai nấy đều sững sờ.
Không ký khế ước mà vẫn điều khiển cả một bầy muỗi giúp thăm dò đường?
Ngoài hai chữ "phi thường", bọn họ thật nên dùng từ nào để miêu tả!
Trương trưởng lão trong lòng thì đầy ghen tị. Cái nha đầu Phượng Khê chẳng qua là hên thôi, chó ngáp ruồi chứ gì ghê gớm!
Sớm muộn gì cũng tìm cách diệt trừ nó!
Có muỗi mở đường, đội ngũ di chuyển nhanh hơn thấy rõ, dọc đường hầu như gặp chướng ngại gì.
Khi gần đến nơi, Phượng Khê sang Trương trưởng lão :
"Bầy muỗi giúp chúng việc lớn, thể để chúng về tay trắng . Ngài chắc còn nhiều xác sói từ mấy trận chiến nhỉ? Đưa cho tụi nó !"
Trương trưởng lão: "…Dựa ?"
editor: bemeobosua
Phượng Khê híp mắt:
"Vì tụi nó cứu mạng Trường Sinh Tông các ngươi đấy!
Nếu nhờ tụi nó mở đường, thì chính các ngươi xông lên đầu!
Dù ngài cũng từng , Trường Sinh Tông các đến đây là để hộ giá hộ hàng cho bốn đại thế gia tụi !
Vậy đưa chút thù lao, gì sai?
Không thì... bảo tụi nó tự tới tìm ngài đòi cũng ."
Trương trưởng lão suýt nữa tức đến nỗi xịt m.á.u mũi!
Bọn họ phù vòi rồng, nếu bầy muỗi nổi đóa thì chắc chắn thảm luôn.
Đây là dọa trắng trợn!
Thế nên, tuy trong lòng ức chế cực độ, ông vẫn nghiến răng lôi đám xác sói đưa.
Bầy muỗi xông lên, trong chớp mắt biến đống xác thành một bãi xương trắng.
Đám run lên một cái. Bấy giờ mới nhớ , bầy muỗi vốn cực kỳ hung dữ.
Nếu nhờ Phượng Khê… thì giờ thành xương là họ .
Sau khi ăn no, bầy muỗi vỗ cánh bay .
Đưa tiễn Phượng Khê một đoạn đường, coi như trả xong ân tình, bọn chúng vội vã trở về nhà.