Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:00:18
Lượt xem: 353
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
60. Tiểu Cầu Cầu dũng cảm, sợ khó khăn
Chờ mãi, cuối cùng cửa bí cảnh cũng mở !
Hiện trường lập tức chia đội. Không ai đến thì , mà xếp hàng theo thứ tự… quyền lực!
Tứ đại tông môn đầu hàng, kế đến là mấy môn phái trung đẳng, mới tới tiểu môn tiểu phái, cuối cùng mới tới đám tán tu.
Tứ đại tông môn cũng trật tự đàng hoàng, dựa theo bảng xếp hạng đại bỉ thượng giới:
Hỗn Nguyên Tông mâm đầu,
Vạn Kiếm Môn ghế hai,
Ngự Thú Môn chen ghế ba,
Huyền Thiên Tông… xó.
Mục Tử Hoài là đầu tiên đại diện bước lên.
Hắn hít sâu một , sải bước tới cửa bí cảnh — hình chớp một cái, biến mất tiêu!
Hỗn Nguyên Tông lập tức hoan hô rầm trời!
Ngay đó là hai sư sư của Bách Lí Mộ Trần — tam tử Mạc Tu Viễn, tứ tử Vạn Kỳ Chí — cũng lượt thành công.
Đến lượt Thẩm Chỉ Lan.
Vừa mới đặt chân tới cửa bí cảnh, chợt vang lên — keng keng keng!
Hiện trường nổ cái đùng!
“Keng keng! Cái âm thanh … nhớ trong điển tịch ghi! Đây là âm thanh phượng hoàng kêu đó!”
“Không lẽ… Thẩm Chỉ Lan là chủ nhân phượng hoàng lựa chọn?!”
“Lần ở Thiên Lí bí cảnh nàng khế ước trứng tiên thú, giờ tới phượng hoàng… đúng là con cưng của trời?!”
“Không nhiều, là cực phẩm Thủy linh căn mà! Thiên Đạo cưng như trứng hứng như hoa cũng là hợp lẽ!”
…
Quân Văn đến mức há miệng thành cái gáo!
“Tiểu sư ! Mặc kệ bọn họ cái gì, cho dù phượng hoàng thì cũng là của !
Không xa, chỉ riêng họ thôi là ăn đứt !
Muội họ Phượng, phượng hoàng cũng họ Phượng — chẳng … một nhà ?!”
Phượng Khê: “……”
Hóa là… họ hàng xa của loài chim?!
Sau khi Thẩm Chỉ Lan bước , cả đám tử còn của Hỗn Nguyên Tông đều .
Rồi tới lượt Vạn Kiếm Môn với Ngự Thú Môn, cũng chỉ mấy truyền tử mới thuận lợi bước qua cửa.
Phượng Khê khẽ nhíu mày. Nàng cảm thấy chỗ … gì đó sai sai.
Quân Văn thì chẳng thèm để ý: “Bí cảnh mà, đương nhiên là chỉ cho tư chất chứ còn gì! Nếu bên trong truyền thừa, ai nỡ truyền cho cái phế vật !”
Vừa , ha hả về phía cửa — b.ắ.n như viên pháo!
Quân Văn: “……”
Phượng Khê nén lên — cũng b.ắ.n !
Hai phế vật , một lời, chìm trong sự trầm mặc của thất bại.
Cuối cùng, Huyền Thiên Tông trắng tay.
Mấy tán tu bên ngoài thì vài may mắn . Còn ai qua đều lắc đầu thở dài, nhưng mà cũng đành chịu thôi.
Phượng Khê trong lòng bắt đầu thấy sốt ruột. Nàng vốn chẳng thiết tha gì việc tranh bảo vật, nhưng nàng để cứu sư Giang Tịch!
Tuy rằng thể đợi giải thích chuyện, nhưng nếu Thẩm Chỉ Lan nhanh tay chiếm thiện cảm , chỉ cần nàng nhỏ nhẹ kể một câu “Phượng Khê tu sai pháp môn”, Giang Tịch kiểu gì chẳng tin?!
Chuyện mà để thì phiền toái to !
thì bây giờ?
Khoan !
Trong sách từng ghi — Đại sư Giang Tịch là do nhầm bí cảnh Quy Bối Sơn, chứng tỏ ngoại trừ cửa chính, bí cảnh chắc chắn còn lối khác!
Nghĩ thế, nàng lập tức sang kéo tay Quân Văn:
“Ngũ sư , với !”
Quân Văn vẫn hiểu chuyện gì, lết theo nàng chạy khắp Quy Bối Sơn!
Chạy đến mức thở phì phò như trâu:
“Tiểu… tiểu sư ! Huynh thì buồn lắm, nhưng… nhưng cần lôi bao cát xả giận ?!”
Phượng Khê trừng một cái: “Muội đang tìm cửa phụ của bí cảnh!”
Quân Văn: …… Tiểu sư bắt đầu phát bệnh hoang tưởng !
Từ xưa đến nay, bí cảnh nào mà chẳng một cửa? Cửa phụ, cửa hậu, cửa sổ gì chứ, tưởng đây là tiệm net ?!
lúc còn đang than thở trong bụng, Phượng Khê bỗng dừng .
Bởi vì tiểu hắc cầu phát hiện linh lực ở khu vực d.a.o động khác thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-60.html.]
Đây là một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuống từ sườn núi, nước mát trong veo như ngọc.
Phượng Khê ngó nghiêng một hồi, đột nhiên hỏi:
“Ngũ sư , con suối chảy từ thế?”
Quân Văn thở hổn hển như bò kéo xe, lau mồ hôi đáp:
“Đỉnh Quy Bối Sơn suối nguồn, nước từ đổ xuống.”
Phượng Khê mắt sáng rỡ như trông thấy bảo khố:
“Lên đỉnh núi, ngự kiếm thôi!”
Nói xong lôi thanh mộc kiếm, bay vút lên trời. Không quên đeo thêm một cái "đai an " cho chắc ăn.
Quân Văn: “……”
Hắn vội gọi phi kiếm đuổi theo.
Mộc kiếm thì gì thật, nhưng tốc độ… gọi là nhanh như chó thấy xương!
Dù Quân Văn gắng sức hết mức, vẫn Phượng Khê bỏ xa, lúc lên đến đỉnh núi thì nàng vẫy đuôi từ lâu.
Trên đỉnh một hồ nước do suối tích , nước từ thượng nguồn đổ xuống trong, nhưng mặt hồ thì… đen kịt như nồi cháo đậu. Nhìn thôi thấy sâu thấy đáy, cứ như quái vật đang chờ .
Phượng Khê tiện tay… ném luôn tiểu hắc cầu xuống hồ để thám thính đường nước bước.
Tiểu hắc cầu: cảm thấy phận thật bất công! Toàn cử việc bẩn việc khó, chẳng bao giờ khen một câu.
Đang tự kỷ thì trong thức hải vang lên giọng dịu dàng của Phượng Khê:
“Tiểu Cầu Cầu, trong thiên hạ tin tưởng nhất là ngươi.
Ngươi là kỳ tích, là truyền thuyết sống!
Ta tin, chỉ cần ngươi gì cản nổi ngươi!
Dù ngươi cũng là… linh vật hỗn độn duy nhất còn tồn tại đời !”
Tiểu hắc cầu lập tức... nở nang !
Cặp sừng nhỏ tỏa khí thế Bá Vương, tinh thần phơi phới, lặn xuống hồ với dáng vẻ “ hùng sợ chết”.
Rất nhanh, nó phát hiện đáy hồ một… trận pháp truyền tống!
Phượng Khê xong lập tức kéo Quân Văn nhảy ùm xuống hồ.
Đối với tu sĩ thì ở nước vấn đề to tát, nhất là Thủy linh căn như nàng, ở nửa ngày cũng thiếu oxy .
Quân Văn tròn mắt:
“Tiểu sư , trận pháp mà giống cái ở mỏ quặng thế nhỉ?”
Phượng Khê cũng gật gù: “Chuẩn luôn. Coi bộ cái tồn tại từ thời thượng cổ, ít cũng cả vạn năm .”
Nàng lấy lưu ảnh thạch ghi , tìm cái rãnh linh thạch bàn trận.
Đau lòng móc hơn ngàn viên linh thạch đút —— đau như cắt ruột non!
Trận pháp sáng rực, chuẩn kích hoạt.
Quân Văn vội túm c.h.ặ.t t.a.y áo Phượng Khê, sợ trong lúc truyền tống chia cắt.
Mà cũng chẳng rõ là bảo vệ nàng, là… chỉ vì trong lòng nỡ rời xa nàng.
Chớp mắt, ánh sáng trắng bao phủ, cảnh vật hiện rõ ràng.
Quân Văn xung quanh liền xỉu —— họ đang giữa một cái… tổ chim khổng lồ!
Tổ chim dựng vách đá, to đến mức hai lọt thỏm trong vẫn còn thừa cả chục mét trống trải.
Quân Văn bản năng gọi phi kiếm chạy trốn, nhưng gọi hoài chẳng thấy nó .
Chỉ một lý do: nơi cấm phi hành!
Hắn đang định sang hỏi Phượng Khê tính thì——
Trên trời, một con đại điểu kim sắc dang cánh từ xa bay tới, sải cánh rộng ba trượng, bóng nó che kín cả trời!
Quân Văn rụng rời:
“Tiểu… tiểu sư , đó là Kim Cánh Thiết Vũ Điêu! Ít nhất cũng bằng Kim Đan trung kỳ! Chúng tiêu đời !”
Phượng Khê nheo mắt:
“Lát nữa nó há mồm thì nhớ hét to ‘A~~~’ cho .”
Quân Văn: “???”
Chưa kịp hỏi gì thêm thì đại điểu tới gần, mỏ nó ngậm một con yêu thú hình dáng như chiếc lá.
Phượng Khê hô lớn:
“A~~~!”
Quân Văn đành cắn răng, nhắm mắt gào theo:
“A~~~!”
Kim Cánh Điêu khựng như hoài nghi IQ của hai đứa , nhưng vẫn ngoạm một miếng thịt mềm từ con yêu thú, đút miệng Phượng Khê.
Tiếp đó, nó ngậm một cục thịt to tướng đầy lông… ném thẳng mặt Quân Văn.
Quân Văn: “……”