Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:17:40
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6. Chúng ta nghèo nhưng chúng ta kiêu ngạo

 

Kim Mao Toan Nghê quả thực bị chọc đến nội thương, há mõm sư tử gầm rú với Phượng Khê, giống như bị đoạt mất miếng ăn, đau khổ rống to một trận.

 

Phượng Khê lại quát tiểu bạch sư một tiếng:

 

"Ngươi nói ngươi cam tâm tình nguyện? Vậy thì hôm nay bắt đầu lột lông rút m.á.u đi!

 

Ta thấy lông trên đỉnh đầu ngươi không tệ, lát nữa liền cạo cho sạch, cạo thành đầu bóng loáng như hòa thượng, thế nào hả?"

 

Kim Mao Toan Nghê: “……”

 

Lão tử không có mơ ước xuất gia nha!

 

Ngay lúc này, Phượng Khê lại hứng chí bật ra:

"Sư phụ, sư phụ! Đệ tử lại nghĩ ra một cách kiếm tiền cực kỳ lợi hại!

 

Trong Hỗn Nguyên Tông có nuôi một đống linh thú cái, đang cần tìm giống đực từ Ngự Thú Môn để phối giống!

 

Không bằng chúng ta mang con hàng này về, làm trấn phái thần thú, để cho nó giao phối lung tung với đám linh thú cái ấy, tuyệt đối phát tài to!”

 

Kim Mao Toan Nghê cuối cùng không nhịn nổi nữa, một ngụm nghẹn khí, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ!

 

Phượng Khê: “……”

 

Vậy là xong? Còn tự nhận là trấn phái thần thú?

Tâm lý yếu đến thế là cùng!

 

Tiêu Bách Đạo cũng không ngờ rằng tiểu đồ đệ của mình có thể khiến Kim Mao Toan Nghê tức đến ngất lịm tại chỗ.

 

Thấy cái thân thú bự chảng nằm vật ra đó không nhúc nhích, Tiêu lão cảm thấy... thật sảng khoái!

Mọi người xung quanh cũng đều cảm thấy vô cùng sung sướng!

 

Nếu không phải ngại mất phong độ, khéo mỗi người đã chạy lại đá thêm mấy cái cho hả giận!

Cái đầu vàng này bình thường làm màu quá lố, ai cũng ngứa mắt!

 

Tỉnh lại thì trước chuồng thú đã vắng tanh. Chỉ để lại một tấm bảng lớn, trên mặt viết:

 

"Muốn mặt thì đừng muốn giống, muốn giống thì đừng cần mặt. Tự chọn lấy!"

 

Kim Mao Toan Nghê: “……”

 

Chọn cái rắm! Lão tử đương nhiên là chọn mặt!

Con nha đầu thúi này! Ngươi và ta không đội trời chung! Đợi đấy!

 

Ngoài ra, trong lòng nó còn âm thầm phát thệ:

Lũ linh thú Hỗn Nguyên Tông toàn là lũ hoa si, ai cũng mơ được phối với lão tử?

 

Về sau gặp một con, cắn c.h.ế.t một con!

Lão tử phong lưu tiêu sái, uy vũ bất phàm, bọn yêu tinh các ngươi đừng có mà mơ mộng viển vông!

 

Lúc này, Phượng Khê tung tăng đi theo sư phụ tới Nghị Sự Điện.

 

Mọi người vốn đang chăm chú nhìn Kim Mao Toan Nghê, giờ ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Phượng Khê.

 

Đứa nhỏ này từ đâu chui ra?

 

Sao lại gọi chưởng môn là sư phụ?

 

Mà bước chân thì nhẹ tênh như sắp bay, sắc mặt thì trắng bệch, rõ ràng đan điền bị thương nặng…

 

Đây chẳng phải là cái phế vật mà ai cũng biết tiếng sao?!

 

Không đợi ai hỏi, Tiêu Bách Đạo liền ha hả cười nói:

 

"Vị này là tiểu đồ đệ ta vừa thu nhận – Phượng Khê. Tuy đan điền có hơi... tổn hại chút ít, nhưng thông minh lanh lợi, là nhân tài khó gặp trong vạn người!"

 

Mọi người: “……”

 

Chưởng môn! Chẳng lẽ ngài bị người ta hạ độc?!

Nếu không sao lại mê sảng như vậy?!

 

Đan điền tổn thương nghiêm trọng, sống còn khó, ngài lại nói là "hạt giống tốt"?

 

Hạt giống sắp mốc rồi còn gì!

 

Tiêu Bách Đạo cũng đoán được mọi người đang nghĩ gì, cười bảo:

 

"Tuy Tiểu Khê hiện tại chưa thể tu luyện, nhưng ngộ tính rất cao, mới nói vài câu liền giúp ta lĩnh ngộ, thuận lợi đột phá lên Hóa Thần tầng ba!"

 

Lời vừa dứt, cả điện nổ tung như vỡ chợ!

 

Chưởng môn đột phá rồi?!

 

Quả là tin mừng của Huyền Thiên Tông!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-6.html.]

 

Mọi người vội vã chúc mừng, nhưng trong lòng vẫn thấy việc nhận Phượng Khê làm đệ tử hơi đường đột.

 

Muốn khen thưởng thì còn nhiều cách, cần gì phải thân truyền?

 

Chưa kể nửa năm nữa là đại bỉ giữa bốn phái, đem theo một cái "phế nhi" đi góp vui, chẳng phải kéo thành tích cả Tông môn xuống à?!

 

Tuy có hơi bất mãn, nhưng sự đã rồi, đành phải ngậm ngùi nhận.

 

Lúc này, Tiêu Bách Đạo quay sang nói với Phượng Khê:

 

"Tiểu Khê, lại đây, vi sư giới thiệu cho ngươi vài vị trưởng bối.

 

Đây là Đông Phong – Cố Phong Chủ, bên kia là Nam Phong – Hàn Phong Chủ…”

 

Phượng Khê ngoan ngoãn hành lễ, các vị phong chủ dù chướng mắt nàng nhưng cũng đều có thân phận, không đến mức làm khó tiểu cô nương, bèn gật đầu cười mỉm.

 

Giới thiệu xong xuôi, Tiêu Bách Đạo chuẩn bị cho Phượng Khê ra ngoài chờ, ai ngờ nàng chắp tay nói:

 

“Sư phụ, đồ nhi có thể nói vài câu được không?”

 

Tiêu Bách Đạo gật đầu: “Cứ nói.”

 

Phượng Khê cúi chào, rồi trịnh trọng nói:

 

“Kính thưa các vị tiền bối, trước khi đến Huyền Thiên Tông, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị khinh thường. Dù sao tư chất bình thường, lại còn đan điền hư tổn, vốn không xứng làm thân truyền đệ tử.

 

Nhưng nay ta phát hiện mình sai rồi.

 

Ta đã xem nhẹ sự bao dung của Huyền Thiên Tông, càng xem nhẹ khí độ và hàm dưỡng của các vị tiền bối.

 

Không trách Huyền Thiên Tông chúng ta được vinh danh là một trong bốn đại tông môn – biển cả dung nạp trăm sông, khoan dung độ lượng, đây mới gọi là danh môn chính phái!”

 

Trong điện, mọi người liên tục gật đầu: Rất có lý!

Về phần có đúng là một trong bốn đại hay không… Thì không quan trọng.

 

Chúng ta tin là được.

 

Phượng Khê kịp thời đổi giọng:

 

“Tuy tạm thời chưa thể tu luyện, nhưng là đệ tử Huyền Thiên Tông, ta luôn muốn góp sức cho tông môn.

 

Cho nên lúc nãy tại chuồng thú có hơi lỗ mãng, mong các vị tiền bối lượng thứ.”

 

Mộc trưởng lão, người phụ trách Kim Mao Toan Nghê, vội vàng nói:

 

“Không có ngươi, cái đầu vàng kia chắc còn gào tới tận bây giờ! Không những không trách, mà còn nên khen thưởng ngươi!”

 

Mọi người phụ họa theo, dù Phượng Khê dùng chiêu hơi thất đức một chút, nhưng hiệu quả thì miễn chê.

 

Phượng Khê thầm bĩu môi:

 

Đáng lẽ phải khen ta, vậy mà lúc nãy giả vờ quên sạch, không ai nhắc đến ta lấy một lời!

 

Còn phải để ta tự quảng cáo!

 

Tiêu Bách Đạo nghe mọi người khen ngợi tiểu đồ đệ, khóe miệng nhịn không nổi mà vểnh lên.

 

"Tuy nói con nha đầu này đầu óc nhanh nhạy thật, nhưng các ngươi cũng đừng khen nhiều, kẻo nó kiêu ngạo.

 

Tiểu Khê, ngươi kể thử cho các vị nghe mấy cái ngộ đạo của ngươi xem nào."

 

Phượng Khê lập tức thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng chốt lại bằng một câu “tỉnh thức nhân sinh”:

 

“Vô luận lúc nào, thứ đáng tin nhất vẫn là chính mình, ngoại vật rốt cuộc cũng chỉ là phù vân!

 

Như Hỗn Nguyên Tông đi – bọn họ tu luyện thuận buồm xuôi gió, tài nguyên dồi dào, đệ tử tu vi tăng vèo vèo, nhìn thì có vẻ tốt…

 

Nhưng sai rồi!

 

Chính vì quá thuận lợi, không trải qua gian nan thử thách, một khi gặp sóng gió sẽ dễ sinh tâm ma, đến lúc đó dù tu vi cao tới đâu cũng chỉ là công dã tràng!

 

Còn chúng ta – Huyền Thiên Tông – chính là trong nghịch cảnh mà trưởng thành, mỗi bước đi đều là m.á.u và nước mắt, tâm chí kiên cường, dẫu thiên ma vạn kiếp cũng không thể ngăn bước chúng ta!

 

Có một ngày, Huyền Thiên Tông chúng ta nhất định trở thành tông môn số một Nam Bắc hai vực!”

 

Cả Nghị Sự Điện bỗng chốc lặng như tờ.

 

Sau đó... bùng nổ!

 

Nói hay quá!

 

Nói trúng tim đen!

 

Chúng ta tuy nghèo… nhưng chúng ta kiêu ngạo!!!

 

Loading...