Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:53:25
Lượt xem: 344

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

59. Vừa trí tuệ mỹ mạo

Thật thì con Voi biển mắt vàng xỉu hẳn vì mắng…

Mà là vì —— mệt!

Từ nãy đến giờ nó cứ giận quá hóa điên, đập đuôi ầm ầm lên mặt biển, sức thì dùng như trâu húc mả, cái đuôi vốn đang lành miệng vết thương thì xả bung luôn.

Giận quá, đau quá, mệt quá… thế là xỉu cái rụp.

Chỉ điều, nó xỉu cũng nhanh, mà tỉnh cũng nhanh.

Vừa tỉnh dậy, trí nhớ ùa về như sóng đánh bờ, nó nhớ là “rồng biển hung thần”, thế là há mõm gào lên một tràng —— nhưng dám đập đuôi nữa.

Kết quả là Phượng Khê bên chẳng thèm mở miệng.

Chỉ còn nó gào khan cổ họng…

Voi biển mắt vàng tự dưng cảm thấy —— ngu thế nhỉ?!

Giống như một con ngốc bự đó tự gào, xem như khỉ biểu diễn.

Chờ đến khi nó ngừng , Phượng Khê lúc mới từ tốn mở lời:

“Được , ngươi cũng đừng giận nữa. Vừa nãy chuyện quá đáng.

mà, cũng là vì ngươi cho tức đó! Ngươi nghĩ coi, chúng tính cũng coi như hàng xóm láng giềng ?

Họ hàng xa bằng láng giềng gần! Ta chỉ vớt vài con cá con tôm, quá đáng?

Ta mà vớt, ngươi cũng nên chủ động mang biếu chứ?”

Voi biển mắt vàng: “…”

Sao ngươi thể vô sỉ tới trình độ chứ?!

Phượng Khê vẫn mặt dày như cũ:

“Thôi thôi, mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi nữa, chuyện nghiêm túc !

Lần ngươi giúp bọn đuổi đám Ma tộc , cũng chuẩn quà cảm ơn.

Ban đầu còn đang lo tìm ngươi ở , ngờ hôm nay ngươi tự động tới luôn!

Cũng quà gì to tát, chỉ là ít đan dược cầm m.á.u giải độc, loại dành cho Nhân tộc cũng loại của Ma tộc, cũng ngươi dùng loại nào nên chuẩn cả hai cho chắc.”

Nói , nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật một cái hồ lô to, quăng xuống biển.

Voi biển mắt vàng: "…"

Đan dược cầm m.á.u giải độc?!

?

Đương nhiên là chứ còn gì!

Trong biển tuy linh thảo, nhưng so với đất liền thì ít hơn nhiều lắm!

Huống chi, dược thảo bằng đan dược mà xài!

mà… nha đầu thúi tự dưng tử tế như , khi nào…

Là độc dược ?!

Phượng Khê tiếp, giọng nghiêm túc:

“Sáng mai , hy vọng duyên còn gặp .

À mà, nếu ngươi còn đan dược, thể đổi bằng Ma tộc.

Ma tộc bắt càng mạnh, đổi càng nhiều đan.

Không chỉ riêng ngươi, tất cả hải thú đều thể dùng Ma tộc để đổi thuốc.

Chết sống đều nhận hết!

Không chỉ thuốc cầm máu, giải độc, thuốc gì cũng thể bàn!

Được , mỏi miệng , ngươi lui ha!”

Voi biển mắt vàng: "…"

Nó chớp đôi mắt to vàng chóe vài cái, gọi một con tiểu hải thú đến mang hồ lô , đó lặn mất tăm đáy biển.

Bên , Đoan Mộc trưởng lão trừng mắt há hốc mồm hết thảy.

Cả đời ông tu hành từng thấy chuyện gì lạ lùng đến :

Người với hải thú mà còn thể đàm phán?

Còn giá, còn giao dịch luôn?!

sự thật phơi bày mắt, thể tin —— nếu Voi biển mắt vàng động lòng, cho thủ hạ lấy hồ lô ?

Nếu đúng như lời Phượng Khê , dùng Ma tộc đổi đan, thì cán cân giữa hải thú và Ma tộc sẽ phá vỡ.

Biên giới —— e là sẽ yên một thời gian dài!

Tâm trạng Đoan Mộc trưởng lão từ khiếp sợ chuyển sang kích động như điên:

“Tiểu Khê! Nếu việc thành công, nhất định sẽ dâng sớ xin công cho con!”

Phượng Khê mỉm hiền hòa:

“Trưởng lão, công lao thì cũng quan trọng lắm, con chỉ chút gì đó cho Nhân tộc thôi.”

Đoan Mộc trưởng lão càng càng hài lòng, Phượng Khê ánh mắt như thấy trân bảo!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-59.html.]

Không trách chưởng môn năm xưa chọn nàng — quả là nhân tài hiếm !

Phượng Khê trò chuyện cùng trưởng lão một lúc, đó tiếp tục chỉ đạo tiểu hắc cầu “đánh cá”.

Tiểu hắc cầu lúc đầu còn thấp thỏm yên, sợ Voi biển mắt vàng trả thù.

thấy cả nửa ngày động tĩnh gì, mới thở phào.

Phượng Khê lập tức kiêu ngạo:

“Thế nào? Phục ? Biết thế nào gọi là trí tuệ mỹ mạo ?

À mà, nghĩ thì cũng đúng thôi, ngươi vốn là một cục sương mù, đầu óc, nên thể trí tuệ cũng đúng!”

Tiểu hắc cầu run rẩy, nhịn… nhịn… nhịn nổi nữa!

“Ngươi đừng tưởng chuyện đều suôn sẻ quá sớm!

Ngươi thể giá điều kiện, thì Ma tộc cũng thể điều kiện chứ! Đến lúc đó bọn nó chịu bỏ tiền ‘mãi lộ’, vẫn thể !

Đến lúc đó, xem ngươi đối phó kiểu gì!”

Phượng Khê hì hì như tính :

“Ngươi nghĩ lường chuyện đó hả?

Đợi ngũ linh căn tụ đủ, thực lực tăng vọt , sẽ biên giới một chuyến.

Ngươi giúp ngụy trang thành Ma tộc, sẽ mò Vô Tận Chi Hải, chút chuyện ‘thất đức’, đó đổ hết tội lên đầu Ma tộc.

Bảo đảm khiến chúng nó trăm cái miệng cũng cãi nổi!”

Lúc Quân Văn từng nhắc hải thú đôi khi ngơ cho Ma tộc lén qua biên giới.

Khi nàng cũng chợt lóe lên ý tưởng, nhưng nghĩ chỉnh.

Bây giờ nghĩ kỹ

Chính là cái chủ ý !

Ngụy trang Ma tộc, ly gián hải thú, đốt lên ngọn lửa hiềm khích giữa hai tộc —— chủ ý , thật sự là… xa đến đỉnh chóp!

Dĩ nhiên, với tu vi hiện tại nàng còn đủ sức thi triển kế . Cần đợi thêm một đoạn thời gian nữa, chờ khi nàng ngũ linh căn tụ hội, thực lực tăng mạnh, mới thể tiến quân biên giới, thi hành kế hiểm.

Tiểu Hắc Cầu xong kế sách , suýt nữa nghẹn một ngụm linh khí:

“Thật thất đức!”

Chủ ý thường thể nghĩ ?

Khó trách ngươi đan điền rạn nứt, bởi vì ngươi —— quả thực thiếu đạo đức!

Mãi đến khi trời hửng sáng, Phượng Khê mới khoát tay bảo Tiểu Hắc Cầu ngừng “đánh cá.”

Lúc cũng vặn đến giờ khởi hành.

Đoan Mộc trưởng lão vốn cùng Phượng Khê giao tình sâu sắc gì, nhưng mấy ngày tương giao, thật lòng xem nàng như hậu bối trong tông môn.

 

Trước giờ chia tay, trăm điều dặn dò, ngàn điều nhắc nhở, ân cần chẳng khác nào trưởng bối tiễn vãn bối chiến trường.

Đi ngang qua An Định Thành, Hồ Thành Chủ sớm chờ, dáng vẻ bình đạm nhưng rõ ràng ánh mắt phần lưu luyến, đặc biệt với Phượng Khê càng nỡ rời.

Từ biệt Hồ Thành Chủ, đoàn tiếp tục lên đường.

Ra khỏi phạm vi cấm bay, từng đều gọi tàu bay, thẳng hướng Quy Bối Sơn mà bay.

Phượng Khê đây là đầu tiên tàu bay, nhưng với từng gặp qua máy bay như nàng thì cũng chẳng gì mới mẻ. Chẳng qua động lực khác , hình thức vận hành khác thôi.

Tần Thời Phong tuy rằng ánh mắt nàng đổi, nhưng tính tình vẫn tính là thiện. Sau một câu chào, liền lập tức khoanh chân tu luyện, lười thêm lời nào.

Quân Văn với Hình Vu thì vẫn như nước với lửa, chỉ nhờ Phượng Khê ở giữa hòa giải mà miễn cưỡng với đôi câu, đến mức gặp là đánh.

Dọc đường bình yên vô sự, chẳng mấy chốc đến Quy Bối Sơn.

Lúc xuống tàu bay, Phượng Khê lấy từ nhẫn trữ vật ít hải sản đặc biệt chia riêng cho Hình Vu, nhờ lúc hồi tông chuyển tận tay cho Hồ chưởng môn.

Hình Vu khách sáo, dứt khoát nhận lấy.

Quy Bối Sơn lúc tụ đủ vô tu sĩ, cả đám môn phái lớn nhỏ, tán tu tề tựu đông như trẩy hội. Nhiều tán tu còn tạm thời liên minh, lập đội để tránh rơi cảnh kẻ khác g.i.ế.c đoạt bảo giữa bí cảnh.

Phượng Khê cùng Quân Văn nhanh tìm đội ngũ của Huyền Thiên Tông.

Quân Văn lập tức than vãn dứt:

“Tiểu sư , xem! Người ba đại môn phái, truyền tử đông đủ chỉnh tề, thế mà chúng Huyền Thiên Tông chỉ hai !

Đại sư bọn họ cũng trốn chui trốn nhủi ở cái xó nào!”

Phượng Khê liếc mắt qua, quả thật đúng như .

Tứ đại tông môn truyền tử phù hợp điều kiện đều đến đông đủ, duy chỉ Hỗn Nguyên Tông thiếu Lộ Tu Hàm.

Còn , đều mặt.

Còn Huyền Thiên Tông?

Nàng nhớ lúc sách thì mấy truyền sư chẳng khác gì dàn l.i.ế.m cẩu, văn miêu tả sơ sài chẳng để ấn tượng gì. Chỉ nhớ mang máng đại sư Giang Tịch lỡ bước Quy Bối Sơn bí cảnh. Còn ba sư khác? Xin , nàng cũng nhớ nổi chạy phương nào.

Phượng Khê liền tươi rói:

“Không là ‘hữu duyên giả’ mới thể tiến ? Có khi bọn họ vô duyên, chỉ hai chúng hữu duyên đấy!”

Quân Văn mắt liền sáng rực:

đúng ! Huynh cũng thấy thế! Hai chúng chính là thiên mệnh chi tử, trời chọn trúng đó!”

Loading...