586. Các dập đầu thì cứ dập đầu .
Sau khi thương lượng xong với Huyết Phệ Hoàn, Phượng Khê quyết định dùng phương pháp phong tồn giọt m/áu, chỉ lấy mười đầu ngón tay, mà ngay cả ngón chân cũng góp mặt, để nâng cao độ tinh khiết của huyết mạch.
Quân Văn lập tức phấn khích: “Tiểu sư , giúp với! Người đông thế mạnh mà, huống hồ nhiều thêm một mạng là thêm phần an ?!”
Phượng Khê nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Tuy Ngũ sư hầu hết lúc đều trưng bộ mặt thanh tịnh pha ngu ngơ, nhưng lúc cũng khá lanh lợi, hơn nữa phối hợp với nàng cực kỳ ăn ý.
Huống chi nàng với Cảnh Viêm động thiên, bỏ Quân Văn ở ngoài, trong lòng thật sự yên tâm.
Không sợ Hoàng Phủ gia chủ, mà là sợ Hàn Liên Y, đang ý đồ với Quân Văn, sẽ tay ám toán.
Vậy nên, chi bằng dắt luôn theo cho chắc!
Chỉ khổ cho Tứ sư … chuẩn cống hiến m/áu tươi ít!
Hai ngày tới nhất định tẩm bổ cho thật nhiều!
Dĩ nhiên, Phượng Khê cũng sẵn phương án dự phòng.
Nếu như phong tồn giọt m/áu mà thất bại, thì chỉ còn cách để Lôi Kiếp, Tiểu Hắc Cầu và Huyết Phệ Hoàn theo Cảnh Viêm trong thôi.
Mặc dù thế, nàng vẫn từ bỏ hy vọng.
editor: bemeobosua
Thế nên, sáng hôm , khi cùng Hoàng Phủ gia chủ ăn điểm tâm, nàng chủ động mở lời:
“Hoàng Phủ gia chủ, chuyện hôm qua tổ tiên ban phúc cảm động đến mức suýt bật ngay tại chỗ. Dù lúc quỳ dập đầu cảm tạ, nhưng trong lòng vẫn thấy áy náy đủ.
Cho nên… nghĩ hôm nay đến đập thêm mấy cái đầu nữa, biểu đạt lòng ơn sâu sắc.”
Hoàng Phủ gia chủ tuy cảm thấy cần thiết, nhưng suy tính , vẫn gật đầu đồng ý.
Tổ tiên chịu ban phúc cho Phượng Khê thì chứng tỏ nàng mắt. Nếu ông mà ngăn cản, lỡ tổ tiên nổi giận đánh rơi bài vị thì toi.
Thế là, bữa sáng, ông dắt theo ba đến từ đường.
Phượng Khê lập tức "bịch" một tiếng quỳ xuống đất.
“Lão tổ tông ơi, hôm qua nhờ ngài ban phúc, tu vi của con tiến bộ vượt bậc. Nay con đến quỳ thêm nữa để cảm tạ ân điển.”
Nói xong liền dập đầu cái “bộp”.
Hoàng Phủ gia chủ tưởng thế là xong, ai ngờ Phượng Khê tiếp:
“Con con nhà họ Hoàng Phủ, nhưng ngài ban phúc thì tức là chúng là một nhà!
Con hôm nay ngoài đến cảm ơn, còn kể với ngài chút chuyện của Tứ sư con.
Tứ sư con khổ lắm, từ trong bụng thành đứa bé cha…”
Hoàng Phủ gia chủ: “…”
Không cha cái gì?! Thanh Xuyên nhà vẫn còn sống sờ sờ đấy thôi!
Ông suýt nữa ngắt lời, nhưng nghĩ tới vụ bài vị rơi , ông đành nuốt .
Phượng Khê cứ thế thao thao bất tuyệt, bắt đầu kể khổ.
Đến đoạn bi thương, nước mắt nàng rơi lã chã như mưa mùa hạ.
Sau màn nền bi kịch kịch liệt, cuối cùng nàng mới vấn đề chính:
“Ngài tìm Tứ sư con trở về, tuy là vì huyết thống tình, nhưng càng nhiều là vì dùng Lăng Vân Châu mở Thần Quang Động Thiên.
Mà thông tin đó từ thì con cũng rõ, nhưng thật lòng con lo cho .
Cho nên, con theo trong để chăm sóc .
Chỉ tiếc, con mang dòng m/áu họ Hoàng Phủ, sợ cách .
Ngài ơn phát từ bi, tìm cách giúp con với!”
Phượng Khê dứt lời, phía liền vang lên giọng Quân Văn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-586.html.]
“Lão tổ tông! Con là Ngũ sư của Cảnh Viêm! Con cũng lo cho ! Ngài tiện thể nghĩ cách giúp con với!”
Ngay lúc Phượng Khê quỳ xuống thì Quân Văn cũng âm thầm quỳ kế bên, tặng thêm một cú “bồi quỳ”.
Về khoản nhạy bén tình hình, tự nhận đạt cảnh giới chân hóa!
Hoàng Phủ gia chủ hai đứa trẻ, chỉ cảm thấy bọn đúng là đang tính kế cái m.ô.n.g tổ tông!
Dù tổ tiên thương hai nữa, cũng đến mức tay giúp chuyện chứ?
Chẳng lẽ còn thể m/áu cho họ ?!
Quả nhiên, nửa ngày chẳng động tĩnh gì.
Phượng Khê cũng thất vọng. Ban đầu nàng vốn chỉ thử "còn nước còn tát", thì , cũng chẳng .
Đang chuẩn dậy, thì lưng nàng, Quân Văn đột nhiên tỏa ánh sáng linh lực, ban phúc!
Phượng Khê: “…?”
Chẳng lẽ tổ tiên cũng thích "xách nước" ?
Đã ban phúc cho Tứ sư và nàng, ngại bỏ sót Ngũ sư nên "bồi" luôn cho đôi cặp?
Không thể … tổ tiên việc cũng công bằng ghê!
Hoàng Phủ gia chủ thì y như sét đánh trúng giữa trời quang!
Chỉ chúc phúc cho Phượng Khê đủ, bây giờ còn chúc luôn cho Quân Văn?!
Đây là nghiện ban phúc cho ngoài ?
Nếu dập đầu mà chúc phúc, tổ tiên chúc cho cái nhỉ?!
Mấu chốt là, tên nhóc Quân Văn còn gì cơ mà! Chỉ mới… quỳ ké thôi mà!
là “ngốc nhân hữu ngốc phúc”!
Cũng may, tổ tiên chỉ chúc phúc ngắn ngủi, Quân Văn còn kịp hiểu chuyện gì xảy thì ánh sáng tắt.
là đơn giản, dễ vui.
Vui quá trời quá đất, liền quỳ dập đầu ba cái vang dội cảm tạ tổ tiên.
Mỗi cái đều "bịch bịch bịch" khí thế!
Ngay cả Hoàng Phủ gia chủ cũng thừa nhận, dù thì Quân Văn cà tưng, nhưng bản tính đúng là khiến vui vẻ.
Nếu Viêm Nhi nhà ông mà như thì .
Tiếc là, đó cũng là do phận tạo thành, mất sớm, một lớn lên, sống đến giờ là dễ dàng gì.
Nghĩ tới đây, ông bất giác thấy hối hận chuyện ngày xưa.
Lúc , Phượng Khê hớn hở gần, :
“Tổ tiên đúng là với bọn con quá ! Mai chúng con tới dập đầu cho ngài!”
Hoàng Phủ gia chủ: “…?”
Nếu dập đầu mà hữu hiệu , tổ tiên ban cho phúc tám trăm !
Sáng hôm , Phượng Khê và Quân Văn thật sự kéo đến dập đầu nữa!
Không ai lén rỉ tai, tin đồn lan ngày càng hoang đường: chỉ cần đập đầu đủ chín mươi chín tám mươi mốt cái, là cơ hội tổ tiên ban phúc!
Thế là, một đám lũ lượt kéo đến quỳ dập đầu tổ tiên.
Dập đầu xong, sự “vô tình mà hữu ý” dẫn dắt của Phượng Khê, đám tụm tụm một chỗ trò chuyện rôm rả cả buổi mới chịu giải tán.
Phải thật, từ tới nay, cái từ đường bao giờ náo nhiệt đến thế!
Hoàng Phủ gia chủ: “…”
Thôi , các thích dập đầu thì cứ dập.
Cũng , để đỡ thấy khó chịu trong lòng!
Cho các ngươi nếm thử cảm giác trán u một cục, cổ họng khô khốc, xem vui !