Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 583

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:50:59
Lượt xem: 406

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

583. Chỉ tiếc là cái đầu của Hoàng Phủ gia chủ chắc đập trúng đến nở hoa .

Phượng Khê từng chuyện Lăng Vân Châu thực là Phệ Hồn Châu cho , nhưng nghĩ thì, chắc cũng như đàn gảy tai trâu, thể nào cũng tưởng bịa chuyện.

tin thật, cũng chắc chắn tiếc miếng thịt béo Thần Quang Động Thiên, vẫn sẽ mở cửa cho Cảnh Viêm thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện thật đúng là khó gỡ quá !

lúc đó, trong Huyết Ma Lệnh, Huyết Phệ Hoàn đột nhiên lên tiếng:

“Nếu tổ đường chắc chắn ẩn tình, lấy đó điểm đột phá?”

Phượng Khê cũng lý. tổ đường là đất thánh của Hoàng Phủ gia, đừng phòng, đến gần thôi cũng thấy canh gác tầng tầng lớp lớp, căn bản cửa.

Huyết Phệ Hoàn tiếp:

“Con , chẳng còn thứ ?!”

“Bảo Lôi Kiếp dạo một vòng! Có nguy hiểm cũng chẳng ch/ết nổi !”

Phượng Khê cái Lôi Kiếp đầu : “...”

Ngươi A Phiêu nhà ch/ết đúng ?!

Nói thì , nhưng Phượng Khê vẫn thấy cách tệ. Đêm nay, để Lôi Kiếp lén lút bò vô tổ đường xem thử.

Lôi Kiếp chui khỏi cây trâm Vân Tường, lặng lẽ bay về phía tổ đường, nép sát mấy bụi cỏ mà , tránh phát hiện.

Nó chẳng tình nguyện gì chuyện , nhưng mà Phượng cẩu nay cũng bạc đãi nó, nghĩ thế nên cũng khó mà từ chối.

Đi thì , tội gì để nàng chịu khổ!

Thời buổi mà kiếm một Lôi Kiếp tâm đức như nó, đúng là hiếm lắm nha!

Phượng cẩu gặp nó, chẳng là đại phúc ba đời gì!

Lôi Kiếp nhanh lọt tổ đường. Dù xung quanh thủ vệ lẫn trận pháp, chẳng ai cản nó.

Nó bay một vòng, thấy gì bất thường, nhưng nghĩ nghĩ , nếu cứ thế về thì… mất mặt.

Nó chợt lóe sáng một ý tưởng: bèn "đẩy" đổ bài vị của tổ tiên nhà họ Hoàng Phủ.

Ầm ầm.

Cả loạt bài vị rớt lăn lóc đầy đất.

Xong việc, Lôi Kiếp hí hửng về phục mệnh.

Tuy thần thức liên kết với Phượng Khê, nhưng vì chỉ là phân nên tạm thời chuyện với nàng.

Cũng may Phượng Khê đủ thông minh để đoán ý nó, hiểu liền vỡ lẽ.

Dù thấy hành động … cũng quá, nhưng Lôi Kiếp bộ dạng chờ khen, nàng đành vỗ về vài câu cho nó mát lòng.

Ai ngờ , Lôi Kiếp cảm động dạt dào, hăng tiết gà hẳn lên:

Tối mai nó xin xung phong đẩy tiếp!

Không chỉ ngày mai, mà cả ngày mốt, ngày , hậu thiên, đều đẩy bài vị cho bằng sạch!

Đẩy cho Hoàng Phủ gia chủ tức nổ đầu luôn!

Phượng Khê: “... Không cần thiết đến thế .”

Sáng hôm , Phượng Khê cùng Cảnh Viêm và Quân Văn ăn sáng với Hoàng Phủ gia chủ.

Bởi vì… ông còn đang dập đầu trong tổ đường!

Hoàng Phủ gia chủ lăn lộn cả đêm mới dựng hết bài vị tổ tiên, lê cái uể oải trở về viện.

Vừa lúc đó, Hoàng Phủ Diệu tới cầu kiến.

Nếu là ngày thường, ông chắc vui vẻ tiếp ngay.

giờ thì trán sưng vù, cổ họng khô rát, bực ch/ết, đoán ngay Hoàng Phủ Diệu chắc Hàn Liên Y gọi về để cầu xin giúp đỡ, lửa giận bốc lên liền viện cớ mệt để đuổi khéo.

Hoàng Phủ Diệu cũng điều, sai hầu mang lễ vật cùng lời hỏi thăm tới.

Hoàng Phủ gia chủ thấy, lòng lập tức áy náy.

Chắc là nha đầu Phượng Khê dẫn dụ mà thành hiểu lầm Diệu nhi.

Diệu nhi gì sai chứ?!

lúc đó, Phượng Khê dẫn theo Cảnh Viêm và Quân Văn tới thăm.

Hoàng Phủ gia chủ chẳng tiếp, nhưng ngoài cửa Phượng Khê lẩm bẩm:

“Tứ sư , gia chủ Hoàng Phủ gia hôm qua dập đầu tới nửa đêm… Không lẽ mặt hỏng nên dám gặp ?!”

Hoàng Phủ gia chủ: “... Vào !”

Nếu còn cho , sợ rằng lát nữa cả thiên hạ đều nghĩ ông … hủy dung thật !

Cái tiếng đó ông gánh nổi !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-583.html.]

Vừa bước tới, Phượng Khê tỏ vô cùng quan tâm chăm sóc. Dù Hoàng Phủ gia chủ thừa nàng chỉ là khách sáo ngoài miệng chứ chẳng mấy thật lòng, nhưng ít nhiều gì cũng thấy ấm lòng hơn chút.

editor: bemeobosua

Dù gì thì, từ lúc dập đầu xong tới giờ, ai hỏi một câu: "Có đau ?", "Có mệt ?" hết trơn!

Thế nên thái độ của cũng dịu kha khá.

Phượng Khê ân cần đưa một đống đan dược trị thương ngoài da lẫn bổ họng, như lơ đãng thả một câu:

“Ê, đang yên đang lành, bài vị tổ tiên rớt xuống chớ?!”

“Lần là vì Tứ sư của đối xử bất công, vì cớ chi? Thiệt là kỳ quặc quá .”

Nàng dứt lật sang chuyện khác, bắt đầu huyên thuyên khoe khoang về độ thần kỳ của đan dược nàng luyện.

Người vô tâm, hữu ý.

Hoàng Phủ gia chủ hiểu liên tưởng đến Hoàng Phủ Diệu.

Nghe thằng bé đêm qua lén lút về phủ, chẳng đúng thời điểm bài vị tổ tiên rớt xuống ?!

À !

Trên gia phả, Hoàng Phủ Diệu vẫn đang mang danh "trưởng tử", mà trưởng tử thì chuyện thêm một trưởng tử nữa? Phải đổi thành "đích thứ tử" mới hợp lẽ!

Tổ tiên chắc bực vì chuyện đây mà!

Còn vụ đó bảo để Hàn Liên Y , nghĩ kỹ thì rõ là cho miệng.

Hoàng Phủ Diệu đời nào chịu để Hàn Liên Y . Một phần vì bản nó, một phần vì sợ đắc tội với Hàn phong chủ.

Nghĩ đến đây, sang bảo Cảnh Viêm:

“Viêm nhi, mai sẽ triệu tập tộc nhân, mở từ đường chính thức sửa gia phả, đổi Diệu nhi thành đích thứ tử. Dù đời ân oán thế nào, tụi con là ruột thịt, về nhất định hòa thuận gần gũi.”

Cảnh Viêm ngẩng đầu, hỏi thẳng:

“Vậy còn danh phận của Hàn thị tính ?”

Hoàng Phủ gia chủ thở dài:

“Tuy bà sai cũng nhiều, nhưng dù gì cũng đường đường chính chính cưới hỏi phủ, thể hạ là hạ. Tổ phụ hiểu trong lòng con vẫn oán, sẽ ép con hành lễ với bà , bà cũng tư cách quản thúc con. Vậy con thấy ?”

Thật đó Phượng Khê bàn với Cảnh Viêm chuyện . Dù Hoàng Phủ gia chủ tức đến , cũng thể thật sự hạ Hàn Liên Y thành .

Một là vì Hoàng Phủ Diệu, hai là do dè chừng Hàn phong chủ.

Nên chuyện cần khăng khăng cãi vã, tránh biến thành kẻ đối đầu với Hoàng Phủ gia chủ.

Cảnh Viêm cũng chấp nhặt chuyện danh phận, vì mẫu của sớm chẳng còn là thê tử danh chính ngôn thuận của Hoàng Phủ Thanh Xuyên.

Bản cũng chẳng thấy xứng đáng.

Thấy Cảnh Viêm phản đối gì, Hoàng Phủ gia chủ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thật sợ là sợ Cảnh Viêm, mà là sợ cái miệng của Phượng Khê. Con bé mà lải nhải là thể đến độ nhức hết cả đầu!

Trong khi bên đang trò chuyện, bên Hoàng Phủ Diệu cũng phong thanh chuyện gia chủ gặp mặt Cảnh Viêm.

Hàn Liên Y tức tối quát:

“Thấy ?! Ta mà, giờ lòng tổ phụ ngươi lệch tới còn biên giới nữa ! Ngươi về xa lắc thì ổng lơ, còn cái thằng con hoang đó thì gặp liền ! Không thiên vị thì là gì hả?!”

“Ổng còn mỗi ngày kêu hầm canh cá cho nó, chỉ thiếu đút tận miệng thôi!”

Hoàng Phủ Diệu cũng tức kém. Hóa cái thằng con hoang đó giỏi lấy lòng tổ phụ hơn tưởng.

Trước giờ trong Hoàng Phủ thế gia, mới là đứa cưng như trăng như . Vậy mà giờ cái thứ rơi xuống cướp hết hào quang.

Không … chờ đó!

Đang âm thầm tính toán, thì tới báo: ngày mai sẽ sửa gia phả.

Hàn Liên Y lập tức nổi trận lôi đình, chửi ầm cả nhà.

Hoàng Phủ Diệu thì bình tĩnh đôi chút, trong đầu chỉ còn nghĩ: ngày mai nhất định cho tộc nhân thấy, thế nào gọi là “một trời một vực”, thế nào là “trưởng tử đích thực”!

Cái danh trưởng tử?

Hừ! Chỉ là trò hề!

editor: bemeobosua

Ở một diễn biến khác, khi rời khỏi phòng Hoàng Phủ gia chủ, Phượng Khê vẫn ở trong phòng chuyên tâm tu luyện.

Cảnh Viêm và Quân Văn cũng .

Chớp mắt, trời sập tối.

Phượng Khê phát hiện Lôi Kiếp hôm nay yên, y như thể lửa thiêu tới m.ô.n.g .

Chỉ cần tưởng tượng là nàng ngay: tên lẻn từ đường chơi lay bài vị tổ tiên nữa chứ gì!

Phượng Khê đảo tròn mắt, dặn dò hai câu, Lôi Kiếp hấp tấp bay biến.

Loading...