Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:30:55
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
56. Nàng căn bản không phải người bình thường
Lưu trưởng lão bị Phượng Khê lôi lên cái gọi là "bục đạo đức" để trói buộc, cuối cùng đành phải bóp mũi nhả ra hai mươi vạn linh thạch thưởng cho binh phủ.
Ban đầu hắn còn định nói mười vạn thôi, ai ngờ Phượng Khê cứ nhấn mạnh cái chuyện "một ngàn năm trăm binh phủ" như tụng kinh. Hắn không nhịn được, nâng giá lên hai mươi vạn luôn cho yên chuyện.
Phượng Khê cười tít mắt:
“Lưu trưởng lão quả không hổ danh là trưởng lão Hỗn Nguyên Tông, ra tay đúng là hào phóng, đại khí, có phong thái của đại phái!”
Rồi nàng chỉ sang đám tù binh:
“Mấy tên Ma tộc này cứ giao cho thành chủ Hồ thẩm vấn đi, bọn ta còn phải đề phòng bọn Ma tộc phản công nữa, sức đâu mà lo từng việc.”
Chuyện này thì Lưu trưởng lão cũng không ý kiến gì. Thế là Phượng Khê dẫn binh phủ áp giải đám tù binh quay lại khu Đinh, đợi trời sáng rồi mới chuyển về An Định thành.
Ngay cả t.h.i t.h.ể đám Ma tộc cũng bị nàng gom hết mang về.
Trên đường đi, Hình Vu tò mò ghé lại hỏi:
“Khoan đã, ta còn chưa hỏi mấy binh phủ này từ đâu mà có vậy?”
Phượng Khê tỉnh bơ đáp:
“Ban ngày không phải trên mặt biển có Voi biển mắt vàng nổi lên à? Ta thấy lạ lạ, linh cảm mách bảo có biến, bèn đi tìm thành chủ Hồ. Người ta làm thành chủ đâu phải hữu danh vô thực—mưu sâu kế rộng, thấy khả năng có chuyện nên sớm phái người tới chi viện!”
Giọng nàng nói to đến mức binh phủ đi sau nghe rõ mồn một, ai nấy cảm động rơm rớm nước mắt.
Một số thân tín lập tức viết tin báo về thành, vừa tường thuật tình hình, vừa bày tỏ lòng sùng bái với thành chủ nhà mình.
Hồ thành chủ vừa nhận tin, trái tim treo lơ lửng liền nhẹ bẫng rơi xuống.
Hắn không tới chi viện chẳng phải vì nhát gan, mà là sợ Ma tộc thừa dịp làm loạn trong thành. Giờ nghe tin Phượng Khê giải nguy, lại còn đổ hết công lao lên đầu hắn, Hồ thành chủ cảm động tới mức muốn lập bài vị thờ nàng!
"Đứa nhỏ Phượng Khê này đúng là có tiền đồ!"
Phượng Khê vừa về tới khu Đinh, từ đằng xa đã thấy Đoan Mộc trưởng lão đang đứng ngóng.
Tuy đã nghe tin chiến thắng và biết nàng bình an vô sự, nhưng tận mắt thấy người mới yên tâm được.
Phượng Khê kể sơ qua sự việc, rồi sai người... lục soát mấy tù binh và đống t.h.i t.h.ể Ma tộc để gom trữ vật ma giới.
Quân Văn đứng bên nhìn:
“……”
Hắn còn tưởng Phượng Khê giữ tù binh lại là để tránh rủi ro dọc đường. Ai dè — hóa ra là muốn hôi của! -.-
Đoan Mộc trưởng lão có chút do dự, cảm thấy hơi không thích hợp, nhưng Phượng Khê đã phì cười:
“Đây là chiến lợi phẩm của bên ta mà, xử lý sao lại không được? Nếu Hỗn Nguyên Tông muốn, ta sẵn sàng biếu luôn!”
Đoan Mộc trưởng lão im bặt.
Dù sao ông cũng tin chắc Lưu trưởng lão nếu còn biết xấu hổ thì cũng chẳng dám tới đòi.
Lúc thu xong trữ vật, Phượng Khê quay sang:
“Trưởng lão nghỉ ngơi chút đi, con đi thẩm vấn đám tù binh.”
Đoan Mộc trưởng lão sao yên tâm để nàng một mình, liền đi theo đến “đại đường”.
Phượng Khê gọi người áp giải tên Ma tộc đầu lĩnh – Thí Vô Ngân – ra.
Nàng chưa nói đã cười khúc khích hai tiếng. Thí Vô Ngân nghe xong bỗng lạnh sống lưng.
“Ngươi bị bắt chắc là không phục lắm hả?
Ta vốn là người lương thiện, không thích thấy ai chịu oan.
Thế này đi, ta cho ngươi cơ hội rửa nhục—đấu tay đôi luôn tại chỗ.”
Rồi nàng quay sang:
“Đoan Mộc trưởng lão, phiền ngài phong tỏa bớt tu vi của hắn để con giao lưu chút.”
Đoan Mộc trưởng lão tuy thấy nàng đang… bày trò, nhưng nghĩ tới thành tích vừa rồi của nàng, thôi thì chiều nàng chút.
Ông phong ấn bảy phần tu vi Thí Vô Ngân, rồi cởi trói linh tác trên người hắn.
Thí Vô Ngân nhe răng nhe lợi: “Chết thì chết! Kéo theo nha đầu này làm đệm lưng cũng đáng!”
Hắn tụ ma khí hóa thành mãnh hổ, lao tới vồ Phượng Khê.
Phượng Khê chỉ nhẹ nhàng né sang bên. Không đánh trả.
Lại né tiếp.
Và tiếp.
Né đến nỗi Thí Vô Ngân muốn trẹo cả lưng.
Trên người hắn còn thương tích, tu vi bị áp chế, chạy mấy vòng đã thở như trâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-56.html.]
Phượng Khê nhíu mày:
“Mới vài chiêu mà đã đuối hơi?
Ma tộc các ngươi cử hạng phế vật như vậy đi dẫn đội, không diệt vong mới lạ!
Người ta nói ‘tướng giỏi sinh binh mạnh’, còn ngươi? Chính là một bao cát biết đi!”
Thí Vô Ngân phun m.á.u tươi!
Hắn rốt cuộc hiểu ra — nàng không định đấu gì cả. Nàng đang nhục nhã hắn!
Đây là loại nhân tộc gì vậy?!
Không!
Nàng căn bản không phải người!
Phượng Khê nói với Đoan Mộc trưởng lão:
“Người lại thả cho hắn thêm chút tu vi nữa đi.”
Đoan Mộc trưởng lão nghe vậy thì làm theo, trong lòng thầm nghĩ tiểu nha đầu này rõ là đang muốn làm loạn, nhưng cũng không trách được, tuổi còn nhỏ, ham chơi chút cũng chẳng sao.
Thí Vô Ngân được giải phong thêm chút tu vi, khôi phục được tí thể lực, lại nhào lên đánh tiếp.
Đáng tiếc, đến một sợi tóc của Phượng Khê cũng chưa chạm vào được, vì nàng chạy còn lẹ hơn thỏ!
Thí Vô Ngân bực không tả nổi. Nha đầu thúi này trông thì chỉ như mới luyện khí kỳ, vậy mà thể lực với linh lực dồi dào như ăn doping, chạy nãy giờ vẫn mặt hồng môi đỏ, không chút mỏi mệt?
Chẳng mấy chốc, hắn lại thở hổn hển, nằm vật xuống đất. Phượng Khê lại quay sang nhắn nhủ Đoan Mộc trưởng lão:
“Người lại thả cho hắn thêm chút tu vi nữa đi!”
Cứ thế vài lần sau, Thí Vô Ngân rốt cuộc nằm bẹp dí, thở chẳng ra hơi.
“Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi,” hắn thều thào, “Chỉ cần đừng giày vò ta kiểu đó nữa…”
Phượng Khê: “……”
Ta chỉ muốn để Tiểu Hắc Cẩu hấp thu thêm ít ma khí, tiện thể luyện thân pháp, ai ngờ đâu lại thành ra tra tấn ngươi?
Nhưng ngươi đã chủ động gợi ý như vậy, thì ta cũng ngại gì không tiếp lời!
Thế là Phượng Khê bắt đầu hỏi:
“Trước giờ Ma tộc các ngươi quấy rối Nhân tộc đều phái có mấy trăm tên, sao lần này lại phái ra đông như quân Nguyên thế?”
Thí Vô Ngân uể oải đáp:
“Bọn ngươi tứ đại môn phái đều kéo qua chi viện, bên ta muốn thị uy một chút. Nếu bắt được thân truyền đệ tử mang về thì càng tốt.”
Phượng Khê gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Thế sao không đổ bộ ở khu Đinh, mà lại chọn khu Giáp?”
Thí Vô Ngân nghiến răng:
“Bọn ta vốn định tấn công từ khu Đinh, nhưng nửa đường thì đụng phải một con Voi biển mắt vàng, bỗng dưng lên cơn khùng lao vào đánh.
Bất đắc dĩ bọn ta mới chuyển hướng sang khu Giáp, mong lấy được yếu tố bất ngờ.”
Phượng Khê: “……”
Ngàn vạn lần cũng không ngờ... lại là vì cái lý do củ chuối vậy!
Nàng lại hỏi:
“Vậy kế tiếp các ngươi còn có kế hoạch đánh lén nào không?”
Thí Vô Ngân lắc đầu, ra vẻ không biết. Phượng Khê cũng thấy một tên thống lĩnh cỡ hắn không biết mấy chuyện cơ mật cũng không có gì lạ. Liền đổi chủ đề:
“Ngươi ấy à, thích hóng hớt tin vỉa hè nhất, vậy kể ta nghe chút chuyện giật gân trong Ma tộc các ngươi đi!
Bên Ảnh Ma tộc cũng được, mấy tộc khác cũng ok!
Nếu ngươi kể đủ mặn, ta sẽ xin giúp với Hồ thành chủ tha cho ngươi một mạng.
Còn sống là còn hy vọng, biết đâu ngày nào đó ngươi lại chuồn về Ma giới được!”
Đoan Mộc trưởng lão: “……”
Ông vốn định chen vào ngăn lại, nhưng thấy nha đầu này đầu hai b.í.m tóc rối tung, mặt mày dính đầy m.á.u mà vẫn vui vẻ như đang chơi đồ hàng, tự dưng mềm lòng, ngậm miệng lại.
Thí Vô Ngân dù cảm thấy Phượng Khê giống kẻ điên, nhưng cuối cùng vẫn cố moi móc hết mớ tin đồn mình biết, ngoan ngoãn kể ra.
Phượng Khê mắt sáng rỡ nghe, hễ có chuyện gì hấp dẫn là còn chêm vào bình luận, thảo luận phân tích như thể đang ngồi tám chuyện với hàng xóm đầu ngõ.
Một người một ma, mắt long lanh ánh sáng hóng hớt!
Quân Văn: “……”
Đoan Mộc trưởng lão: “……”