556. Là trí nhớ ngài lộn, là tâm nhãn lệch quẻ ?
Hoàng Phủ Văn Liêm vốn nổi tiếng là “hổ mặt ”, chẳng qua hôm nay dịp phát huy. Giờ thì , cơ hội tới tận miệng!
Nghe Phượng Khê thiêu lao đầu lửa, lập tức tươi như ông bụt hiền từ:
“Ngươi suy nghĩ nhiều . Ta mở miệng hứa thì đương nhiên đổi ý.
Có điều, nếu ngươi nhất quyết theo thì... cũng phản đối.
Chúng tâm đầu ý hợp, tiện thể còn cùng phi thuyền tám chuyện cho đỡ buồn.”
Phượng Khê mắt sáng như : “Vậy chốt nha! Ta đồn Nam Vực giàu đến mức linh thạch chảy thành sông, mở mang tầm mắt một phen!
À đúng , đại trưởng lão, Ngũ sư cũng cùng, ?”
Đại trưởng lão đương nhiên híp mắt đồng ý ngay.
Trong mắt , Quân Văn cũng khác mấy, cùng lắm là thêm một cái đầu thôi.
Chỉ điều, lo là Tiêu Bách Đạo chịu để ba tên tử quý báu của theo khác .
Không ngờ Phượng Khê chỉ thì thầm với Tiêu Bách Đạo vài câu, Tiêu Bách Đạo gật đầu đồng ý, còn khách sáo dặn Hoàng Phủ Văn Liêm đường chăm sóc bọn nhỏ giùm một chút.
Tất nhiên, gọi là "khách sáo", nhưng giọng điệu thì... đậm mùi đe dọa.
Hoàng Phủ Văn Liêm bên ngoài tươi rạng rỡ, trong lòng thì lạnh lùng gằn:
“Tiêu Bách Đạo ơi Tiêu Bách Đạo, bình thường ngươi đa mưu túc trí lắm cơ mà, giờ đưa quyết định ngu ngốc thế ?
Sáu tử thì để dắt ba, thế mà ngươi cũng gật đầu?
Không sợ đem bọn chúng giam con tin ?
Xem đúng là ngươi liều !
Cũng thôi, cầm của Hoàng Phủ gia chúng ba ngàn vạn linh thạch, thêm lò luyện ‘Quá Hư Phiên Thiên Lô’ và kiếm ‘Thương Khung’, chẳng phiêu thì còn gì nữa?
Ngươi giờ vui bao nhiêu, lóc sẽ nhiều bấy nhiêu!”
Mà lúc , ít bắt đầu... lóc thật. Đầu tiên chính là Hình Vu.
Giang Tịch, Bùi Chu, Dung Tranh tuy hụt hẫng nhưng vẫn .
Giang Tịch vốn tính tình điềm đạm, theo cũng chỉ là để hộ tống ba . Giờ Cảnh Viêm và Quân Văn đều mạnh hơn , còn Phượng Khê tuy ngoài thì ghê gớm gì, chứ thực tế thì một đ.ấ.m đánh bay là cái chắc. Đi theo cũng chẳng giúp gì. Chi bằng ở môn phái tu luyện đàng hoàng, sớm ngày thành Nguyên Anh tu sĩ.
Bùi Chu thì giờ ... nghiện đóng dấu . Không cái là tâm yên.
Nghe đóng dấu mà còn... ngộ đạo! =)))
Thế nên nghĩ, ngoài phiêu lưu chi nữa, ở nhà đóng dấu tăng trình giúp sư phụ kiếm tiền, quá lời!
Còn Dung Tranh thì càng dễ hiểu. Giờ mỗi thấy Phượng Khê là nhớ đến nửa bao tải biên lai phạt, chỉ lùi góc... lẳng lặng .
Về phần Mục Tử Hoài, Lăng Thiên Đình mấy , tuy cũng theo, nhưng ai nấy đều hiểu rõ: sư còn , tụi là cái gì mà đòi theo?
Chỉ Hình Vu là vẫn mơ mộng. Trong lòng , là sư của Phượng Khê, ít nhất cũng hơn mấy tên dã sư nửa cấp!
Kết quả thì ? Tiểu sư thẳng tay bỏ rơi !
Thà dẫn theo tên ngốc Quân Văn cũng rước theo! Chẳng lẽ vì trai quá át phong cách Quân Văn ?!
Quân Văn liếc thấy Hình Vu mặt như đưa đám, trong lòng đến sướng rơn.
“Hừ, mới là sư bảo bối trong lòng tiểu sư , ngươi là cái dã sư thì sang một bên cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-556.html.]
Rượu quá ba tuần, đồ ăn nguội, Hoàng Phủ Văn Liêm bèn xin cáo từ.
Tiêu Bách Đạo thoáng chút do dự, định đổi ý, để ba tử theo cùng. thấy nụ ngọt ngào của Phượng Khê, đành ngậm lời nuốt bụng.
Ông gọi Cảnh Viêm , lấy thanh Thương Khung Kiếm:
“Lão tứ, kiếm của con tuy là linh kiếm, nhưng cấp thấp. Về con dùng cái .”
Cảnh Viêm định từ chối, Tiêu Bách Đạo nhét kiếm tay:
“Cầm! Trưởng bối cho thì từ chối!”
Cảnh Viêm đỏ cả mắt, quỳ xuống dập đầu, mới cẩn thận thu kiếm .
Sau đó, Tiêu Bách Đạo gọi Phượng Khê :
“Tiểu Khê, con thích nghiên cứu đan dược, cái lò luyện ‘Quá Hư Phiên Thiên Lô’ , vi sư tặng con!”
Phượng Khê vui vẻ nhận lấy: “Sư phụ đúng là hiểu lòng con ghê! Dạo con đang thiếu cái bếp lẩu đây, lò tới khéo!”
Tiêu Bách Đạo: “…”
Thôi , luyện đan thì nấu lẩu cũng , miễn con vui.
Tiếp đó, ông liếc sang Quân Văn.
Ngũ đồ đang háo hức ông.
editor: bemeobosua
Tiêu Bách Đạo khẽ nhíu mày: Không cho ngươi mấy bộ đồ cũ ? Còn gì nữa?!
Mà Hoàng Phủ thế gia cũng chỉ bồi thường hai món linh khí, phần ngươi!
ánh mắt chờ mong của Quân Văn, ông nỡ.
Ông bèn lục tung nhẫn trữ vật, tìm mãi mới moi một quyển kiếm phổ bụi mù góc nhẫn.
Quyển là sư phụ ông tặng khi xưa.
Mà ông nghi ngờ sâu sắc là do sư phụ chẳng gì khác mới tặng cho ông quyển nhập môn .
Dù hồi sư phụ còn nghèo hơn cả ông.
Giờ tiện thể, truyền cho Ngũ đồ coi như truyền thừa.
Ông trịnh trọng:
“Lão Ngũ, đây là kiếm phổ do tổ sư gia truyền , nay giao cho con!
Con nhất định chăm chỉ luyện kiếm trong đó, ?”
Quân Văn hai tay đón nhận, mặt mày cảm động như sắp .
khi thấy bìa đề: 《 Kiếm Pháp Nhập Môn của Huyền Thiên Tông 》, cứng đờ .
Sư phụ ơi, con sắp bước hàng thiên kiêu Nguyên Anh , mà đưa con kiếm pháp nhập môn?
Là trí nhớ của sai, là tâm lý lệch pha?!
... giờ còn là của ngày xưa nữa.
Tuy trong lòng gào thét mắng té tát, nhưng mặt ngoài lập tức hóa “diễn viên chính kịch”, rơi hai giọt nước mắt cảm động như mưa ngâu.
Tiêu Bách Đạo: “…”
Hồi đó mà kỹ năng diễn như Tiểu Ngũ, thì sư phụ đày nhóm lửa trong thiện đường !