Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 512
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:33
Lượt xem: 439
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
512. Huyết Phệ Hoàn, một thế hệ kiêu hùng
Phượng Khê càng nghĩ càng thấy con rối hình đúng là phát minh vĩ đại, chuyên chuyện mờ ám thì tiện !
Có cơ hội nhất định nghiên cứu đàng hoàng.
Cho dù rối hình , thì cái rối hình heo con cũng chứ !
Trong lúc nàng đang mải mê suy nghĩ lung tung, lão Sài bỗng trừng mắt lườm nàng một cái:
“Chỉ hỏi một câu thôi, ậm ậm ờ phí hết thời gian!”
Phượng Khê nghiêm túc hỏi tiếp:
“Vậy đó thì ? Lúc đó ga gia con nghĩ cách gì?”
“Hắn nhất thiết lấy sinh cơ trấn áp, cũng thể dùng cách ngược , lấy tử khí áp tĩnh mịch khí.
Nói thẳng là lừa nó.
Chỉ cần tĩnh mịch chi khí tưởng tràn ngoài , thì sẽ còn cố xông trận pháp nữa.
Ta liền hỏi, thế tử khí từ ?
Hắn bảo mới nghiên cứu một bộ kiếm pháp, thể giả vờ đốt cháy sinh cơ, lừa cả tĩnh mịch khí.
Ta lúc đó cũng mù đầu, hoặc là do tuyệt vọng nên cái gì cũng dám thử. Nghe chắc nịch, bèn cho lên thử luôn.
Kết quả là……”
Nói đến đây, lão Sài mặt đầy hối hận, cả lưng cũng co như già thêm mười tuổi.
Ông thở dài một , mới tiếp lời:
“Kết quả là, lúc múa kiếm ngay mắt trận, da thịt bắt đầu bong tróc, đến cuối chỉ còn trơ một bộ xương khô trắng hếu.
Chính là bộ dạng mà giờ ngươi thấy đó……”
Lão Sài như thể sống cảnh tượng ngày hôm : Huyết Phệ Hoàn mặc áo bào đỏ rực, hóa thành khung xương trắng, tay cầm trường kiếm, nghẹn ngào :
“Vấn Thiên , đảo ai cũng Huyết Phệ Hoàn là tai họa. thật... đúng!
Ta đúng là tai họa, gây chuyện một ngày là chịu nổi!
thấy buồn , rõ ràng thấy mấy tên ngốc sắp hút sạch sinh cơ, mà mềm lòng.
Còn mấy con cá con trong biển nữa, tuy khác tộc, nhưng cũng là sinh linh trời sinh đất dưỡng, ch/ết oan như thấy cũng xót.
Nói thật, từ đó về chẳng còn món nào ngon để nhắm rượu nữa!
Hy sinh một , đổi đám ranh con sống sót, cũng đáng!”
Nói đến đây, lão già nước mắt đầm đìa, thành tiếng.
Phượng Khê cũng gật gù nghiêm túc.
Biển rộng sóng gào, mới thấy rõ khí phách hùng.
Huyết Phệ Hoàn, một đời kiêu hùng, danh xứng với thực!
Bình thường chuyên trò bậy, đến lúc mấu chốt ngại hy sinh . Thế mới là chân tình!
Một lát , Phượng Khê nghiêm mặt hỏi:
“Thế... còn cái mộ gia gia con là ?”
Lão Sài lau nước mắt, :
“Hồi đó, lúc đau đến ch/ết, đầu lâu của Huyết Phệ Hoàn bỗng lắc lư bảo:
‘Vấn Thiên , đừng buồn, xưa nay ăn bao giờ lỗ. Trước đó tự tay cho một con rối, truyền thần thức một phần .
Tuy tu vi giảm, nhưng vẫn đủ sống thêm vài năm.
Cấm địa càng ít càng , nên cứ đổ hết tội lên đầu , đuổi cái con rối phân của khỏi Lang Ẩn Uyên.
Vừa giấu sự tồn tại của rối phân , lừa thế lực lưng tĩnh mịch khí.
Nhân tiện cũng thể du ngoạn, sống hưởng thụ vài năm, uổng một đời.’”
Phượng Khê: “…”
Còn trò như nữa hả!?
Con rối phân ?!
Dù học đến hói đầu, nàng cũng nhất định học kỹ năng !
Đây đúng là vũ khí bảo mệnh hạng nhất!
Sau nàng sẵn 180 cái phân , gặp nguy hiểm thì thảy một cái chịu ch/ết .
Tính sơ sơ là nàng tới 180 cái mạng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-512.html.]
Trong khi nàng đang bay giữa giấc mộng , lão Sài tiếp tục kể:
Tuy ông hắt nước bẩn lên , nhưng cũng quyết định của Huyết Phệ Hoàn là đúng.
Thế lực lưng tĩnh mịch chi khí cực kỳ mạnh mẽ, nhất cứ để họ tưởng ngoài hề gì.
Khi đại trận bảo vệ đảo xuất hiện lỗ hổng vì tĩnh mịch khí ăn mòn, lão Sài liền đem hết tội đổ lên đầu Huyết Phệ Hoàn, cho ông gánh bêu danh suốt đời.
Lúc sửa đại trận, lão Sài trọng thương, thấy với , nên giả ch/ết mai danh ẩn tích.
Dĩ nhiên, việc đó cũng để thuận tiện điều tra thế lực lưng tĩnh mịch khí, đồng thời tìm cách củng cố đại trận.
Trong suốt thời gian , ông đổi qua nhiều phận, lúc là Nhân tộc, lúc là Yếm tộc.
Vài năm , tử truyền của Luyện Khí Các, Sài Bất Nghi may mất mạng, ông liền thế thành .
Phượng Khê xong, ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ:
“Lão gia tử, những chuyện khác con dám , chứ riêng cái bản lĩnh ‘khó c/hết’ của ông là con phục sát đất!
So với lão ba ba trong biển còn dai hơn chứ!”
Lão Sài: “…”
Cái con nha đầu ch/ết tiệt , nào cũng phá hỏng khí cảm động!
Ông nghiêm mặt, cố giữ bình tĩnh:
“Ngươi nhớ cái chỗ lốc xoáy phát sinh sinh cơ đậm đặc chứ? Ta nghi ngờ chỗ đó thể khắc chế tĩnh mịch khí.
Tiếc là điều tra bao lâu vẫn tìm gì. Đành giao cho ngươi.
Còn về gia gia ngươi, cảm thấy thần thức của ông đang dần khôi phục, lẽ còn một tia hi vọng.
Sau khi rời đảo, nhớ tìm cách giúp ông một tay…”
Chưa hết câu, Phượng Khê cắt lời:
“Lão gia tử, như đang dặn dò di ngôn nhỉ?
Nếu thì khoan mấy chuyện cảm động , thật : mấy món đồ giấu ở ?
Đời sinh mang đến, ch/ết cũng chẳng mang , chẳng bằng để con hưởng luôn cho !”
Lão Sài: “……”
Hình như... ông chọn sai !
Giờ xe còn kịp !?
Ông lườm nàng một cái:
“Bớt tào lao! Nếu ngươi là Nhân tộc, dám Lang Ẩn Uyên thì chắc chắn mưu đồ.
Nếu đoán lầm, ngươi đang mượn sức Ma tộc để đối phó Nhân tộc Nam Vực.
Nếu ngươi tiếp nhận trọng trách của , nhanh sẽ đạt mục đích.
Bằng , chỉ dựa ngươi, thuyết phục Ma Hoàng á mơ !”
Phượng Khê im re.
Lão Sài thấy nàng phản bác, xem như đồng ý, tiếp:
“Ngươi cũng thấy , đại trận bắt đầu lỏng lẻo, chứng tỏ t.h.i t.h.ể gia gia ngươi còn trấn áp nổi mắt trận.
Giờ chỉ còn cách để thế vị trí đó.”
Dứt lời, khí chất lão Sài đổi .
Khí thế bừng bừng, dáng như rồng, ánh mắt như hổ.
editor: bemeobosua
“Phượng Khê, lấy phận đảo chủ thứ 32 của Lang Ẩn Uyên, truyền ngươi kế vị. Từ giờ phút , ngươi chính là đảo chủ thứ 33!
Quỳ xuống, tiếp chỉ!”
Ông tưởng nàng sẽ từ chối như khi, dù con bé giờ luôn tìm cách né cho bằng .
Ai dè ông dứt lời, “bùm” một tiếng, Phượng Khê quỳ xuống cái rụp:
“Phượng Khê lĩnh mệnh!”
Lão Sài: “…”
Diễn một màn khách sáo lấy lệ thôi cũng ?!
Ông hối hận, định giữ chặt lệnh bài buông.
Ai ngờ Phượng Khê giật mất!
Lão Sài: “……”