Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:15:24
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
51. Làm một vụ lớn
Phượng Khê cảm thấy bản thân đúng là tay chơi số một, thủ pháp thao túng đẹp không góc chết, nhìn đâu cũng thấy đỉnh của chóp. Đến mức chính mình còn muốn đứng lên tán thưởng cho mình ba trăm sáu mươi độ không lặp lại!
Mà lúc chuẩn bị chui vào chăn ngủ khò khò, nàng bỗng giật mình nhớ tới một chuyện:
Này, Vô Tận Chi Hải trong truyền thuyết có cả đám hải thú, nghe đâu còn có loại cấp cao nữa, vậy Ma tộc làm sao bơi qua được?
Chúng nó không sợ bị hải thú nhai đầu à?
Hôm sau vừa sáng, nàng liền tìm Quân Văn truy hỏi.
Quân Văn ôn tồn giảng giải:
"Tiểu sư muội, cái này muội có điều chưa rõ. Nghe đồn nguồn gốc của Vô Tận Chi Hải là ở Ma giới, cho nên mấy con hải thú trong biển thường chẳng thèm đụng chạm gì đến Ma tộc, trừ phi bọn họ chủ động gây sự. Bình thường, hải thú liền mắt nhắm mắt mở cho qua."
Hắn lại thở dài:
"Hơn nữa nước biển ở đây ăn mòn linh lực dữ lắm, Nhân tộc chúng ta muốn qua biển ngược dòng tiến công là chuyện viễn vông. Nên giờ chỉ có thể canh giữ ở biên giới thôi."
Phượng Khê lúc này mới bừng tỉnh ngộ, trong đầu loé lên một tia sáng nhưng chưa kịp bắt lấy thì nó đã bay vèo như cá nhảy khỏi chảo mỡ. Nàng bĩu môi, thôi kệ, lúc khác nhớ ra cũng chưa muộn.
Vừa hay lúc ấy, có đệ tử tới mời nàng đi uống cháo hải sản buổi sáng.
Thì bởi vì sáng nay có một đám cá tôm không biết giận dỗi gì, tự dưng nhảy lên bờ, bọn họ tiện thể hầm nồi cháo hải sản siêu to khổng lồ.
Phượng Khê mlem mlem uống hai hớp, cảm thấy ngon hết biết, liền bảo đệ tử mang mỗi người một vại cháo tới cho Liễu Thiếu Bạch và Hình Vu — kết giao huynh đệ, không thể thiếu chút lễ mọn.
Kết quả đến chạng vạng, hai vị liền tới thật.
Hình Vu vừa gặm cá nướng vừa phấn khích nói:
“Phượng Khê, cháo sáng nay của ngươi làm ta suýt bay lên trời!
Nghe đồn tối còn nướng cá? Ta không khách khí đâu đó!”
Liễu Thiếu Bạch cười tủm tỉm: “Ta cũng tới góp vui với.”
Phượng Khê đương nhiên hoan nghênh. Cái này gọi là thả mồi câu cá, nàng chủ động dâng cháo cũng là vì muốn kéo gần quan hệ, xây dựng tình hữu nghị chưa kịp nảy mầm đã ra hoa kết trái.
Lại nói, chỉ cần có tiểu hắc cầu bên người, muốn hải sản bao nhiêu có bấy nhiêu, ngày sau trở về tông môn, nàng còn định gom một đợt lớn để vào kho trữ vật – một phần cho đệ tử ăn, phần còn lại thì… ha ha, tiền vào như nước chảy!
Tiểu hắc cầu biết ý tưởng của nàng, trong lòng rung động:
Chủ nhân, ngươi đây là muốn ép ta thành cá viên chiên hay gì?
Lửa trại cháy bập bùng, cá nướng thơm lừng, bốn người vây quanh hàn huyên không dứt.
Hình Vu vừa gặm cá vừa bực mình kể lể:
“Đại sư huynh nhà ta đúng là khúc gỗ! Không hiểu sao cứ như bị Thẩm Chỉ Lan rót mê hồn canh, nhắc tới nàng ta là khen lấy khen để, chả biết đầu óc có vấn đề gì.”
Phượng Khê nghe vậy ánh mắt lóe sáng, lập tức chen miệng:
“Hình Vu sư huynh, ngươi phải để tâm đó! Ngươi còn không biết à, Thẩm Chỉ Lan kia trước nay chưa từng làm chuyện gì mà không có mục đích. Ai mà gần gũi nàng đều chẳng có kết cục tốt!
Ngươi xem ta nè, lúc trước ngu dại chơi thân với nàng, kết quả bị hố đến cái dạng này!
Còn có Lộ Tu Hàm, đáng ra thương thế không nặng, ai dè lại bị một con rết ma độc cắn cho sắp mất mạng, ngươi nói có tà môn không?
Ta nghi nàng là sao chổi chuyển thế đó!”
Khụ khụ! Khụ khụ khụ!
Hình Vu với Liễu Thiếu Bạch suýt nữa sặc cháo!
Sao chổi chuyển thế?
Phượng Khê ngươi cái miệng cũng là hung khí g.i.ế.c người đấy à?
Dĩ nhiên, Phượng Khê đâu có rảnh để tấu hài suông. Nàng nói vậy chính là để gieo hạt giống nghi ngờ, khiến hai người dần xa rời Thẩm Chỉ Lan. Chỉ có như thế, mới tiện cho nàng dàn xếp cục diện sau này.
Hình Vu ăn sạch cá, vỗ n.g.ự.c cam đoan:
“Phượng Khê, nhiệm vụ phòng thủ khu Đinh nặng nề, nếu muội có việc gì cần giúp đỡ, chỉ cần mở miệng, ta tới ngay lập tức!”
Liễu Thiếu Bạch nghe vậy cũng lập tức thể hiện khí thế anh hùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-51.html.]
“Chỉ cần bên ta không có gì vướng bận, muội kêu một tiếng là ta tới ngay, thề sống c.h.ế.t có nhau!”
Phượng Khê nghe xong liền hai mắt rưng rưng, ngẩng đầu 45 độ, lệ như sương sớm đọng nơi khóe mi:
“Các huynh thật tốt với muội quá… hức!”
Người mà, đều thương hại kẻ yếu.
Trong mắt Hình Vu và Liễu Thiếu Bạch giờ phút này, Phượng Khê chẳng khác nào đóa tiểu bạch hoa mong manh yếu đuối đang lay lắt giữa giông bão, cần người đời che chở…
Một bên, Quân Văn: “…”
Nội tâm giãy giụa điên cuồng:
Sớm muộn gì các ngươi cũng biết các ngươi bị lừa thành cái dạng gì!
Sau khi ăn uống no nê, chuẩn bị quay về, Phượng Khê còn ân cần dúi vào tay hai người mấy gói cá nướng, dặn:
“Các huynh mang về cho Hàn trưởng lão và Phùng trưởng lão nếm thử, để các ngài cũng biết một chút tâm ý nhỏ của muội.”
Đoan Mộc trưởng lão thấy thế, không khỏi bị ánh mắt lấp lánh của Phượng Khê nhìn đến muốn co giật mí mắt. Bị dọa đến thế rồi, ông đành phải cười trừ gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, Phượng Khê liền tìm một cơ hội lặng lẽ cùng Đoan Mộc trưởng lão trò chuyện.
Tư tưởng trung tâm là:
Càng nhiều bằng hữu càng nhiều đường lui. Hiện giờ bốn đại tông môn cùng phòng thủ biên giới, vạn nhất Ma tộc đánh úp, người ít là một chuyện, người đông nhưng không đồng lòng mới đáng sợ.
Hỗn Nguyên Tông thì khỏi nghĩ, rõ ràng không thể trông cậy. Nhưng Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn vẫn còn trung lập, nếu khéo mượn sức một chút, thời điểm then chốt có khi cứu mạng được.
Dĩ nhiên, lời nàng nói rất uyển chuyển, vừa khéo thể hiện thiện chí, lại không khiến Đoan Mộc trưởng lão thấy khó chịu.
Đoan Mộc trưởng lão nghe xong thì âm thầm đỏ mặt.
Lão hủ đây già cả tới nơi, mà còn không thấu đáo bằng một tiểu nha đầu!
Nghĩ đến đối đầu Ma tộc sinh tử tồn vong, mặt mũi có là cái thá gì!
Thế là hôm sau, ông chủ động sai người mang cháo hải sản tới chỗ Hàn trưởng lão bọn họ.
Mà Hàn trưởng lão với Phùng trưởng lão cũng hiểu rõ lòng người, không tiện tay không tiếp nhận ân huệ, liền đáp lễ một ít món ăn đặc sản bên mình. Lại thêm Hình Vu với Liễu Thiếu Bạch thường xuyên qua lại giúp làm cầu nối, quan hệ giữa ba phái từ lạnh nhạt liền trở nên hòa hoãn.
Ngay hôm đó, truyền đến một tin tức chấn động!
Thẩm Chỉ Lan mạo hiểm lẻn vào biển vô tận, bắt sống được một tên gian tế của Ma tộc!
Tin vừa ra, toàn bộ doanh địa liền xôn xao bàn tán, Thẩm Chỉ Lan lập tức trở thành tiêu điểm số một của các câu chuyện vỉa hè.
Hình Vu tức đến bĩu môi, lắc đầu nói với Phượng Khê:
“Đại sư huynh nhà ta giờ ba câu nói là bốn câu nhắc đến Thẩm Chỉ Lan!
Hết khen nàng là cực phẩm Thủy linh căn, rồi lại bảo nàng dũng cảm tuyệt luân, gan dạ xâm nhập biển sâu… Phi!
Cùng lắm thì bắt được một tên Ma tộc lạc đường bơi gần bờ thôi!
Cứ nghe hắn kể mà tưởng nàng một mình diệt sạch Ma tộc rồi cơ đấy!”
Phượng Khê mỉm cười, nghe Hình Vu xả giận xong mới chậm rãi nói:
“Hình Vu sư huynh, có câu là 'Béo trước không phải béo, béo sau mới gọi là béo chân chính' mà.
Giờ nàng có thể lên đầu trang, khoe khoang trước một chút cũng chẳng sao.
Chúng ta đợi thời cơ tới, chỉ cần một đòn làm chấn động thiên hạ, mới là đỉnh cao chân chính!”
Hình Vu thở dài thườn thượt, lắc đầu u oán:
“Nhưng ta thấy cơ hội khó lắm đó!
Chúng ta đâu có bản lĩnh nhảy tọt xuống biển mà đi bắt Ma tộc, còn trên bờ… phỏng chừng đến lượt chúng ta thì kẻ địch cũng rút sạch rồi!”
Phượng Khê nheo mắt, khoé môi cong cong đầy ý vị:
“Thế thì chưa chắc đâu nha… nói không chừng sắp tới, chúng ta sẽ làm một vụ lớn long trời lở đất!”
Hình Vu nhìn nàng như nhìn kẻ đang mơ mộng giữa ban ngày, chỉ cười cười cho qua, không để trong lòng.