Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:17:22
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5. Trấn phái thần thú bị Phượng Khê chọc tức đến hôn mê
Phượng Khê cười hì hì, nói:
“Sư phụ, cứ gọi ‘lão lục’ hoài nghe xa lạ quá, không ra dáng thầy trò tình thâm. Ngài gọi ta là ‘đồ nhi’ hoặc ‘Tiểu Khê’ cho thân thiết đi!”
Tiêu Bách Đạo vốn chẳng bận lòng chuyện xưng hô, nghe vậy cũng không phản đối:
“Được thôi, gọi sao cũng được.”
Từ đó trở đi, trên đường, Phượng Khê phát huy tận cùng tài nịnh nọt, ba câu không rời tâng bốc, năm câu lại thêm mười phần ân cần, cầu vồng phóng một đợt nối tiếp một đợt. Dù Tiêu Bách Đạo tâm cảnh kiên định, nghe riết cũng dần thấy hài lòng, cảm thấy thu đồ đệ này cũng không phải là chuyện xấu.
Không thể tu luyện thì đã sao?
Làm sư phụ, hắn tu luyện được là đủ rồi!
Hắn Tiêu Bách Đạo một đời kiêu hùng, chẳng lẽ còn không bảo vệ nổi một tiểu đồ đệ?
Hai thầy trò vừa ngắm sao trăng, vừa luận thơ vịnh phú, từ chuyện nhân sinh tới đạo nghĩa càn khôn…
Mà hôm nay, rốt cuộc cũng đặt chân đến sơn môn Huyền Thiên Tông.
Dù rằng Huyền Thiên Tông hiện tại nghèo rớt mồng tơi, nhưng là cơ nghiệp tổ tiên lưu lại, núi cao vững chãi, môn hộ uy nghi.
Tiêu Bách Đạo chỉ vào tấm biển trước cổng, nói:
“Đồ nhi, ba chữ trên tấm biển này là do khai sơn tổ sư thân bút đề lên, nghe đồn trong đó ẩn chứa đại cơ duyên.
Chỉ tiếc, thầy trò ta ngu dốt, mấy vạn năm qua chẳng ai lĩnh hội được huyền diệu bên trong…”
*Bịch!*
Phượng Khê đột nhiên ngã rạp xuống đất, quỳ lạy ngũ thể đầu địa!
Tiêu Bách Đạo nhìn mà cảm động vô cùng, ánh mắt tràn đầy trìu mến:
“Đồ nhi, trong tông môn có nơi thờ tổ sư riêng, không cần quỳ lạy ở đây đâu.”
Phượng Khê: “…”
Thực ra là do ngồi phi kiếm quá lâu, vừa đáp xuống đất đã choáng váng, chân mềm nhũn mà ngã sấp mặt.
Nhưng tất nhiên, nàng không dại gì thừa nhận, lập tức làm vẻ mặt thành kính, nói:
“Sư phụ, nhờ có Tổ sư gia sáng lập Huyền Thiên Tông, đồ nhi mới có chốn dung thân.
Đồ nhi từ tận đáy lòng kính phục tổ sư, đừng nói quỳ, có dập đầu tám mươi mốt cái cũng là chuyện nên làm!”
Tiêu Bách Đạo vừa nghe, càng thêm hài lòng, cười ha hả:
“Tốt! Đồ nhi có một tấm lòng như vậy, đúng là đáng quý! Đứng lên đi!”
Phượng Khê lúc này mới bò dậy, ngẩng đầu nhìn ba chữ trên bảng.
Xấu hổ thật…
Không đọc được!
Ba chữ này viết bằng cổ tự thượng cổ, khác xa chữ viết ngày nay.
Nhưng đoán chừng cũng là “Huyền Thiên Tông” thôi.
Chữ viết hùng hồn, ẩn chứa khí tức Hồng Hoang lượn lờ.
Nàng vội nhìn thoáng qua rồi nhanh chân chạy theo Tiêu Bách Đạo vào sơn môn.
Không ai chú ý tới, ngay khoảnh khắc nàng rời mắt, ba chữ trên tấm biển khẽ lóe sáng, rồi lại trở về yên tĩnh.
Vừa vào trong, Tiêu Bách Đạo lại gọi ra phi kiếm, đưa nàng bay thẳng đến chủ phong.
Còn chưa tới nơi, đã nghe tiếng thú gầm vang dội núi rừng.
Tiêu Bách Đạo nhíu mày:
“Lại là Kim Mao Toan Nghê quậy phá!”
Tiêu Bách Đạo thật muốn thở dài…
Thần thú trấn phái của người ta thì uy phong lẫm liệt, hộ tông bảo môn.
Thần thú trấn phái nhà hắn thì… lười nhác ham ăn, tu vi mãi chẳng tiến, suốt ngày gây chuyện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-5.html.]
Hắn còn đang đau đầu, chợt nghe tiểu đồ đệ bên cạnh nhẹ giọng hỏi:
“Sư phụ, có khi nào… nó động tình?”
Tiêu Bách Đạo suýt nữa rớt khỏi phi kiếm!
*Trời ơi, cái miệng này là của một tiểu cô nương nói ra đó hả?!*
“Đừng có nói nhăng nói cuội! Nó trời sinh tính khí bất hảo, nhất định lại muốn giở trò vòi vĩnh gì đây. Qua đó xem thử.”
Kim Mao Toan Nghê bị nhốt sau Nghị Sự Điện, lúc này trước chuồng thú đã vây quanh không ít người, ai nấy đều vẻ mặt lo lắng.
Chỉ thấy Kim Mao Toan Nghê vừa gào rú, vừa giật mạnh xiềng xích huyền thiết vạn năm trên cổ, mặc cho m.á.u chảy ròng ròng cũng không ngừng vùng vẫy.
Thấy Tiêu Bách Đạo đến, nó càng rống to hơn!
Tiêu Bách Đạo khoát tay cho mọi người bình thân, rồi hỏi:
“Lại làm sao nữa đây?”
Mộc trưởng lão phụ trách trông coi Kim Mao Toan Nghê vội bước ra, than thở:
“Chưởng môn, nó không chịu chỉ ăn ba quả Tử Kiều Linh Lung như mọi năm, mà đòi toàn bộ số quả năm nay!
Nhưng ngài cũng biết, số quả đó phải đem bán lấy linh thạch bổ sung ngân quỹ, đâu thể dâng hết cho nó được?”
Tử Kiều Linh Lung quả quý hiếm vô cùng, chín mươi năm mới kết được một đợt quả, Bắc Vực cũng chỉ có một cây duy nhất.
Giữ lại ba quả đã là nhân nhượng lắm rồi, vậy mà nó còn đòi cả mớ!
Tiêu Bách Đạo kiên nhẫn giảng giải lý lẽ với Kim Mao Toan Nghê, nào ngờ nó coi như gió thoảng bên tai, gào thét càng dữ.
Phượng Khê chớp chớp mắt, ghé tai Tiêu Bách Đạo thì thầm:
“Sư phụ, nó muốn ăn thì cứ cho nó ăn.”
Tiêu Bách Đạo nghiêm mặt:
“Đồ nhi, ngươi chưa hiểu đâu, số quả này phải dùng để đổi lấy linh thạch…”
Phượng Khê mỉm cười:
“Sư phụ, tóm lại, chúng ta cần linh thạch, mà nó cần linh quả.
Vậy hay là… để nó ăn quả, còn nó thì nghĩ cách kiếm linh thạch cho chúng ta!
Ta thấy thân hình nó mập mạp, thịt chắc da dày, có cắt m.á.u đem bán cũng chẳng sao, mà m.á.u thần thú chắc chắn đáng giá hơn linh quả gấp bội!”
Kim Mao Toan Nghê: “……”
Trời đất quỷ thần ơi…
Nha đầu này… đúng là quỷ đoạt mệnh!
Phượng Khê còn tiếp lời:
“Hơn nữa, bộ lông vàng óng của nó cũng đẹp đấy, ta nghĩ có thể cạo một ít làm mũ hoặc áo choàng, khéo lại bán được giá tốt!
Còn chưa kể, nếu mở cửa bán vé, để người ngoài vào tham quan thần thú trấn phái, chắc chắn cũng hái ra tiền!
“Nếu kẻ nào chịu bỏ ra thêm ít bạc, thì cũng có thể bước lên tận nơi, tùy ý mà sờ – đầu cũng được, m.ô.n.g cũng có thể tùy ý sờ!”
Kim Mao Toan Nghê nghe xong, tức đến mức toàn thân run rẩy, suýt thì lăn ra co giật!
Ta là trấn phái thần thú!
Ta là mặt mũi, là danh dự của cả Huyền Thiên Tông này!
Vậy mà ngươi, cái nha đầu thối kia, dám đem bản tôn ra… bán mình?!
Trời ơi đất hỡi, lẽ nào đây là cái gọi là nhân gian tàn khốc?
Ngươi coi bản thần thú ta là gì? Bò sữa? Vịt trời? Hay thú cưỡi công cộng?!
Còn “tùy tiện sờ”, sờ đầu không nói, sờ m.ô.n.g cũng được là sao?!!
Đây là sỉ nhục!
Là vũ nhục trắng trợn giữa ban ngày ban mặt!
Kim Mao Toan Nghê tức tới mức cả người dựng lông lên, móng vuốt đập rầm rầm, cổ kêu gào thảm thiết như quỷ khóc thần sầu — nếu không phải bị xích bằng huyền thiết ngàn năm, chắc đã nhào lên cắn c.h.ế.t cái tiểu nha đầu vô liêm sỉ kia rồi!
Trấn phái thần thú, tức đến hôn mê!