Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 462
Cập nhật lúc: 2025-06-15 05:02:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
462. Tiểu hài tử đánh nhau, đại nhân mặc kệ
Phượng Khê thật không ngờ da mặt Tư Đồ Thú mỏng đến vậy, chịu đựng kém đến mức đáng thương. Mục Uyển Uyển bị hắn chèn ép bao nhiêu lần, cùng lắm cũng chỉ hóa thành một con ma men thôi mà, chứ có hộc m.áu ngất xỉu đâu!
Vậy mà hắn thì sao? Lăn ra bất tỉnh, còn phun m.áu tươi như mưa xuân rơi lá non!
Không phải định lăn ra ăn vạ đấy chứ?
Còn việc cánh tay phải của Tư Đồ Thú đột nhiên biến mất, Phượng Khê đoán tám phần là do tấm phù chú nàng vẽ xảy ra trục trặc. Rõ ràng là ẩn tức phù, mà chắc viết lệch nét nên hóa thành ẩn thân phù mất rồi!
Trình độ có hạn, nên chỉ tàng hình được… một cái tay.
Nếu thật sự mất tay, thì phải chảy m.áu chứ, sao hắn chẳng có chút cảm giác gì?
Để nghiệm chứng phỏng đoán của mình, nàng giơ chân đá một cái vào chỗ tay phải hắn. Cảm giác dưới chân vẫn cứng rắn như cũ.
Quả nhiên còn nguyên!
Tư Đồ Thú đau quá mà tỉnh.
Theo bản năng nhấc cánh tay phải lên, phía dưới cổ tay vẫn trống không.
Nhưng dùng tay trái mò thử… ủa? Tay phải vẫn còn mà!
Hắn nghiến răng trừng mắt nhìn Phượng Khê: “Ngươi đã làm gì ta?!”
Phượng Khê phì cười: “Ngươi đúng là thú vị, đoạt phù của ta xài bừa, giờ lại hỏi ta làm gì ngươi?
Ngươi có biết thứ đó là ta tự tay sáng tạo ra, Thiên linh linh địa linh linh Ẩn Tay Phù, vô giá luôn đó hả?
Ngươi chưa được ta cho phép mà dám tùy tiện kích hoạt, đền tiền mau!
Ta cũng chẳng tham đâu, một triệu ma tinh là được rồi!”
Tư Đồ Thú suýt nữa lại phun thêm một ngụm m.áu nữa!
Một triệu? Ngươi sao không đi cướp luôn đi!
Đến cả ma phù cấp Thiên cũng chẳng đáng giá vậy!
Thấy hắn im như thóc, Phượng Khê cười lạnh:
“Sao? Định quỵt à?
Vừa nãy mọi chuyện ta đều dùng lưu ảnh thạch ghi lại hết rồi. Nếu ngươi không đền tiền, hoặc nuốt lời vụ cá cược, ta sẽ tung ra cho cả Lang Ẩn Uyên biết ngươi làm trò gì!”
Tư Đồ Thú lần này thật sự không nhịn được nữa, phun m.áu tập hai!
Môi hắn run rẩy: “Ngươi… ngươi… ngươi…”
“Ta sao? Ta đây cũng là bất đắc dĩ thôi.
Ngươi là thân truyền đệ tử cao cao tại thượng, ta chỉ là một tiểu tạp dịch, không ghi lại thì lỡ ngươi quỵt thì ta làm gì được?
Giờ ngẫm lại, quyết định lưu ảnh đúng là anh minh thần võ.
Nào, mau đưa ta một triệu ma tinh, rồi đứng giữa đại sảnh xin lỗi Uyển Uyển tỷ, nói ngươi không biết nói tiếng người, là một tên tiểu nhân đê tiện!”
Tư Đồ Thú tức đến nghẹn lời.
Hắn mong đám người não tàn kia sẽ đứng ra bênh vực, ai ngờ cả lũ đồng loạt biến thành câm điếc.
Không ai dám hó hé.
Bênh gì bây giờ?
Ban đầu là cá cược một ván, rồi thành năm ván, xong mười ván thắng sáu, sau cùng nâng lên thành tỷ thí ma phù cấp Thiên.
Tư Đồ Thú… thua sạch!
Đừng nói là bọn họ, kể cả ma thần hiện thân cũng không cứu nổi cục diện!
Mà nguyên nhân quan trọng nhất là… Phượng Khê quá mạnh!
Mạnh đến mức họ không dám mở miệng!
Dù Phượng Khê chỉ là tạp dịch, nhưng nàng vẽ được ma phù cấp Thiên!
Chỉ điểm đó thôi cũng đủ đè bẹp cả đám bọn họ.
Lúc này, Mục Uyển Uyển bước tới, kéo tay Phượng Khê, nói với Tư Đồ Thú:
“Muội muội ta nói chẳng sai. Đối phó với người như ngươi, phải luôn chuẩn bị đường lui!
Mau đền tiền! Mau xin lỗi!”
Tư Đồ Thú nghiến răng, cuối cùng nói với Phượng Khê:
“Đền tiền thì đền, nhưng ta nhiều nhất chỉ có thể đưa 1 trăm vạn ma tinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-462.html.]
Phượng Khê chớp chớp mắt: “Được thôi, nể tình ngươi đã phun hai ngụm m,áu, ta cho ngươi chiết khấu ‘hộc m.áu’, một trăm vạn thì một trăm vạn!”
Tư Đồ Thú tức đến suýt phun m.áu lần nữa!
Cắn răng đưa ra một trăm vạn ma tinh, rồi quay sang nói với Mục Uyển Uyển:
“Trước đó lời ta lỡ lời… xin lỗi.”
Mục Uyển Uyển rõ ràng vui lắm, nhưng chẳng hiểu sao mũi cay cay, nước mắt rớt xuống.
Nàng từng nghĩ cả đời mình sẽ bị Tư Đồ Thú giẫm dưới chân, không bao giờ ngẩng đầu lên nổi.
Dù sư phụ thương nàng, cùng lắm cũng chỉ mắng Tư Đồ Thú vài câu, rốt cuộc cũng chỉ là luận võ mà thôi.
Nào ngờ có ngày, Tư Đồ Thú phải cúi đầu, hướng nàng xin lỗi.
Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y Phượng Khê.
Tình nghĩa của Vô Ưu muội muội, nàng nhất định khắc ghi suốt đời!
Lúc này, Phượng Khê hỏi: “Uyển Uyển tỷ, tỷ thấy hắn xin lỗi có thành ý chưa? Có cần bắt hắn triển khai nói thêm không?”
Mục Uyển Uyển hít mũi: “Triển khai đi, ta không vội, thời gian còn nhiều.”
Phượng Khê gật đầu: “Tư Đồ Thú, vậy ngươi triển khai nói một chút đi! Xin lỗi phải có chiều sâu, phải có thành ý!
Không biết nói thì học ta, có thể trình bày từ góc độ cá nhân, quốc gia, chủng tộc cũng được!”
Tư Đồ Thú: “……”
Giết người chẳng quá c.h.é.m một đao, hai ngươi đúng là độc mồm độc miệng!
Đúng lúc này, ở cửa có người khẽ ho một tiếng:
“Uyển Uyển, đừng làm loạn nữa.”
Phượng Khê ngẩng đầu nhìn ra, một vị lão giả mặt chữ điền bước vào, mặc y phục trưởng lão.
editor: bemeobosua
Mục Uyển Uyển lập tức chạy tới, lễ phép hành lễ rồi oán trách:
“Sư phụ! Người sao giờ mới tới?!”
Phong trưởng lão thản nhiên đáp: “Bị vài chuyện làm chậm. Xảy ra chuyện gì vậy? Tư Đồ sư huynh con sao toàn thân đầy m.á.u thế kia?”
Mục Uyển Uyển kể lại đầu đuôi câu chuyện, rồi nói: “Con thấy hắn xin lỗi không đủ thành ý, nên bảo hắn triển khai trình bày!”
Lúc này, Phượng Khê và Tư Đồ Thú cùng các đệ tử khác cũng tới hành lễ.
Phong trưởng lão nhìn Tư Đồ Thú:
“Sư huynh muội cãi cọ chút là chuyện bình thường. Ta và sư phụ ngươi xưa nay vẫn không can thiệp, sau này cũng vậy.
Mong ngươi đừng để tâm, sau này vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Tư Đồ Thú nghe mà mặt tái mét. Hắn hiểu rất rõ, câu này ngầm nói: đừng mong sư phụ ngươi đứng về phía ngươi.
Trẻ con đánh nhau, người lớn không quản.
Hắn không dám cãi, đành cúi đầu đáp vâng.
Phong trưởng lão quét mắt nhìn nhóm người theo đuổi của Tư Đồ Thú, nhàn nhạt nói:
“Sau này lo mà chế phù, đừng phí thời gian vào mấy chuyện tào lao.”
Cả đám vội cúi đầu dạ ran.
Cuối cùng, Phong trưởng lão nhìn Phượng Khê: “Ngươi theo ta một chút.”
Mục Uyển Uyển định đi theo, bị trừng mắt một cái liền ngậm miệng.
Phong trưởng lão đưa Phượng Khê vào phòng chế phù riêng của mình.
Ngồi xuống, lão không nói gì, chỉ ung dung thưởng trà.
Phượng Khê cũng không lên tiếng.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng ngậm miệng.
Đây là đang muốn ‘lượng’ ta? Vậy cứ lượng đi!
Đang hay, ta tranh thủ ôn lại cái ma phù mới học được.
Phải nói chứ, Tư Đồ Thú tuy nhân phẩm nát thật, nhưng biết được nhiều loại ma phù lắm!
Sau này phải tìm cách tỷ thí với hắn vài lần nữa.
Vừa được tiền, vừa học thêm được phù, đúng là mua bán lãi to không lỗ!