Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-06-15 05:02:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

461. Ngươi cuồng cái gì mà cuồng

Ngay ở hiệp đầu tiên của cuộc thi chế phù, Phượng Khê mất gần mười lăm phút mới vẽ xong phù định vị.

Nàng hơi không hài lòng, lẩm bẩm:

“Chậm quá rồi!”

Mọi người: “……”

(Thế này mà còn bảo là chậm?!)

Đến hiệp thứ hai, tốc độ của nàng bắt đầu tăng vọt!

Đám người theo đuổi Tư Đồ Thú không ít kẻ phải tự véo vào chân mình, bởi vì họ nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.

Mục Uyển Uyển cũng không ngừng dụi mắt, cố xác nhận cảnh tượng trước mắt có phải là thật.

Ban đầu nàng còn tưởng Phượng Khê chỉ đang khoác lác, giờ nhìn lại… tiểu muội muội nhà nàng đúng là quá khiêm tốn!

Đây đâu phải thiên tài chế phù của Huyết gia, đây là thiên tài chế phù toàn Ma giới mới đúng!

Mấu chốt là nàng vẽ ra cái nào cũng là thượng phẩm!

Trâu bò thật đấy! Quá mạnh!

Kết thúc phần thi đầu tiên, Tư Đồ Thú hoàn thành được hai tấm phù định vị, một tấm thượng phẩm, một tấm trung phẩm.

Còn Phượng Khê? Tám tấm. TẤT CẢ ĐỀU LÀ THƯỢNG PHẨM.

Thật ra nàng còn có thể nhanh hơn nữa, nhưng sợ dọa người nên cố ý hạ tốc độ xuống.

Mà đây mới chỉ là nàng vẽ bằng một tay, nếu dùng cả hai tay, thì e là vẽ hai mươi tấm cũng chẳng ngăn được!

Dù vậy, Tư Đồ Thú đã sốc đến đờ cả mắt.

Hắn không tin.

Hắn là thiên tài đứng đầu Lang Ẩn Uyên trong chế phù, sao có thể bị một kẻ tạp dịch nghiền nát?!

Đúng rồi, hắn từng nghe sư phụ nói, cái nhà Huyết Vô Ưu này hình như cũng có chút bản lĩnh, biết đâu trước kia từng luyện qua phù định vị?

Không cam tâm! Hắn phải đổi loại phù khác, tỷ thí lại!

Thế là hắn nghiến răng nói:

“Huyết Vô Ưu! Có dám tỉ thí năm ván, ai thắng ba là thắng chung không?!”

Phượng Khê cười, mắt cong cong như trăng non:

“Năm ván thắng ba thì dễ quá, chi bằng mười ván thắng sáu đi!”

Tư Đồ Thú hơi bất ngờ trước thái độ của nàng, nhưng vừa đúng chỗ ngứa, lập tức đồng ý.

Sau đó, thảm họa bắt đầu.

Ngay cả đám người theo đuổi Tư Đồ Thú cũng không dám nhìn tiếp.

Bởi vì Tư Đồ Thú bị Huyết Vô Ưu hành cho thảm quá!

Y như Huyết Vô Ưu mới là thiên tài tinh anh chân chính, còn Tư Đồ Thú là một tiểu tạp dịch phế vật.

Chẳng bao lâu sau, Phượng Khê thắng liền sáu ván.

Tư Đồ Thú mặt trắng bệch như giấy.

Nghĩ đến cảnh mình phải thừa nhận là phế vật trước đám đông, còn phải xin lỗi Mục Uyển Uyển, hắn muốn c.hết quách cho xong!

Không được! Hắn không thể thua!

“Huyết Vô Ưu! Ta thừa nhận trước đó ngươi thắng, nhưng ngươi có dám thi vẽ ma phù cấp Thiên với ta không?!”

Phượng Khê: (???)

Ủa, còn có chuyện tốt thế này à?

“Được thôi, thi thì thi!”

Tư Đồ Thú mơ hồ thấy có gì sai sai, nhưng đang nóng ruột muốn gỡ gạc thể diện, nên cũng không nghĩ nhiều.

Hắn cắn răng nói:

“Chúng ta thi vẽ ẩn tức phù cấp Thiên, giới hạn hai canh giờ. Nếu ta thắng, thì coi như mấy ván trước đều vô nghĩa!”

Phượng Khê cười sáng lạn: “Được luôn!”

Mục Uyển Uyển cảm thấy nàng như điên rồi. Nhưng Phượng Khê đã gật đầu, nàng cũng chẳng dám nói gì thêm.

Huống chi nàng cũng không tin Tư Đồ Thú vẽ nổi ma phù cấp Thiên.

Với tính cách hắn, nếu từng vẽ được thì đã khoe um trời đất rồi!

Sự thật là, đến giờ Tư Đồ Thú vẫn chưa vẽ thành công được tấm ma phù cấp Thiên nào. Nhưng vì sĩ diện, hắn quyết liều một phen.

Nếu vẽ thành, thì ai còn nhớ mấy trận thua trước? Hắn vẫn là thiên tài!

Tư Đồ Thú nuốt hai viên đan dược bổ khí, bắt đầu vẽ phù.

Phượng Khê thì thong thả bóc củ ấu Quân Văn chuẩn bị sẵn, chậm rãi ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-461.html.]

Mười lăm phút sau, bùa của Tư Đồ Thú cháy đen như than.

Hắn cắn răng thay tấm khác.

Vẽ đi vẽ lại mấy lần, tấm nào cũng cháy nửa chừng. Nhìn thôi cũng thấy ma khí phân bố không đều.

Phượng Khê còn sốt ruột thay hắn:

Ngươi cũng nên tranh thủ chút sĩ diện chứ, thà cuối cùng thua còn hơn chẳng ai nhìn ra ngươi vẽ cái gì.

Lần thứ năm thử, quả thật khá hơn trước, tiếc là sắp xong lại cháy.

Tư Đồ Thú suy sụp tựa vào bàn, lại nuốt thêm hai viên đan dược, tiếp tục cố gắng.

Phượng Khê nhìn dáng vẻ này là biết hắn không thể vượt qua mốc 90%. Được thôi, còn lại 10% thì ta tự cảm giác mà vẽ vậy.

Thế là nàng bắt đầu vẽ.

Mất gần nửa canh giờ, Phượng Khê hoàn thành một tấm phù.

Tư Đồ Thú lúc này đã hoàn toàn từ bỏ, mồ hôi nhễ nhại như vớt từ nước ra, thần thức thì đau âm ỉ.

Khi thấy nàng hoàn thành, hắn giật lấy tấm bùa, sắc mặt vặn vẹo:

“Ngươi không thể nào hoàn thành ẩn tức phù! Chắc chắn là vẽ bừa!”

Vừa nói, hắn vừa kích hoạt tấm phù kia.

Phượng Khê còn chưa kịp ngăn lại.

Theo kinh nghiệm của nàng, mỗi lần tự ý sáng tạo, sản phẩm thường không giống bản gốc…

Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì quá lớn.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tư Đồ Thú.

Ẩn tức phù, như tên gọi, là để ẩn giấu khí tức.

Mà đây lại là cấp Thiên, nên một khi kích hoạt, kể cả tu sĩ Hóa Thần cũng không phát hiện được.

Nhưng khí tức của Tư Đồ Thú vẫn lồ lộ như thường!

Hắn lập tức bật cười khinh bỉ:

“Huyết Vô Ưu, đây đâu phải ẩn tức phù! Ngươi định lừa bọn ta à?!

Ta thua thì thua thật, nhưng ít ra ta còn đường đường chính chính, không như ngươi chơi chiêu trò thấp hèn…”

Phượng Khê bật cười khẽ:

“Đầu óc ngươi hỏng rồi à? Ta có nói đây là ẩn tức phù sao? Đây là ta vẽ chơi để luyện tay!

Hơn nữa rõ ràng là ngươi tự tiện giật lấy, trách ta sao được?

A, ta hiểu rồi. Ngươi biết mình vẽ không xong nên bày chiêu này để quấy rối tâm trí ta, khiến ta không thể tiếp tục thi đấu!

Ngươi đúng là âm hiểm!

Ta vốn không định nói lời khó nghe, nhưng ngươi đã đê tiện đến vậy, thì ta cũng chẳng khách khí gì nữa!

Đường đường là thân truyền đệ tử mà nhân phẩm thì tệ hại, ngạo mạn tự phụ, ngay cả một tiểu tạp dịch như ta cũng không bằng, ngươi còn kiêu gì nữa?!

Đánh cuộc thì phải chịu thua, thua tan nát rồi mà còn bày thêm ván khác, ngươi còn biết xấu hổ không?!

editor: bemeobosua

Nói không giữ lời, đúng là tiểu nhân!”

Tư Đồ Thú tức đến tím mặt, định biện hộ nhưng Phượng Khê không cho hắn chen vào, nói tiếp:

“Ngươi cố ý chèn ép đồng môn, ai cũng thấy rõ nhân phẩm ngươi chẳng ra gì.

Không biết còn tưởng ngươi đang giúp Nghê trưởng lão bày mưu đặt kế!

Nhìn nhỏ thì là bôi nhọ danh tiếng trưởng lão, nhìn lớn thì là chia rẽ tình nghĩa đồng môn!

Vì một kẻ như ngươi mà cả Phù Các trở thành bộ dạng gì rồi?

Không còn tình đồng môn, chỉ còn nịnh hót, âm mưu, thủ đoạn!

Cho nên, ngươi không những vô tài vô đức, mà còn không bằng… heo chó!”

Tư Đồ Thú tức đến co giật, may mà còn trẻ khỏe, chứ không thì e là đã hộc m.áu mà ngã lăn ra rồi!

Mục Uyển Uyển kích động tới mức hai tay vỗ đỏ cả lên!

Nói hay quá đi mất!

Thật là hả giận biết bao!

Vô Ưu muội muội, muội chính là tiếng lòng của ta đó!

Nàng không nhịn được quay sang nhìn Tư Đồ Thú, muốn xem giờ hắn trông như cái dạng gì.

Ai ngờ vừa nhìn sang đã phát hiện, tay phải của Tư Đồ Thú không thấy đâu cả.

Chẳng lẽ bị Vô Ưu muội muội mắng đến mức bỏ nhà đi bụi rồi?!

Ngay lúc đó, Tư Đồ Thú cũng nhận ra tay phải của mình đã biến mất.

Phụt một ngụm m.áu tươi, ngã xuống ngất xỉu tại chỗ!

Loading...