Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 460
Cập nhật lúc: 2025-06-15 05:02:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
460. Được thôi, vậy thì đấu!
Mục Uyển Uyển cảm động rớt nước mắt, cảm thấy Phượng Khê đúng là miệng lưỡi có cấp bằng tổ truyền, nói câu nào tròn trịa câu nấy.
Chuyện đơn giản là thua cá độ rồi đưa Tư Đồ Thú chút ma tinh là xong, sao lại nâng lên thành “để hắn xử trí tùy ý” cơ chứ?
Không ổn rồi, có khi phải gọi sư phụ đến cứu hỏa mất thôi!
Dù gì đi nữa cũng không thể để muội muội Vô Ưu nhà mình gặp chuyện!
Tuy trong lòng nàng cảm thấy Phượng Khê chắc chắn thua rồi, nhưng tỷ muội tốt mà, lời đã nói ra thì không thể vứt bỏ, đành che lương tâm lại mà hò hét cổ vũ:
“Không sai! Muội muội Vô Ưu của ta, chế phù thuật vô song thiên hạ! Tư Đồ Thú, ngươi thua chắc rồi!”
Đám theo đuổi bên cạnh Tư Đồ Thú lập tức cười như lên đồng.
“Huyết Vô Ưu, đầu óc ngươi bị chó tha rồi à?!
Ngay cả Mục Uyển Uyển còn là bại tướng dưới tay Tư Đồ sư huynh, ngươi lại dám to mồm muốn tỷ thí chế phù với huynh ấy?
Ngươi không thấy nhục thì ai thấy giùm ngươi đây?!”
“Đúng đó! Ngươi ngay cả tư cách vào phòng chế phù còn không có, lấy cái mặt mũi nào ra thách đấu với Tư Đồ sư huynh của bọn ta?”
…
Phượng Khê nhếch mép cười: “Uyển Uyển tỷ, bên các tỷ học vẽ phù mà cũng nuôi ch.ó hả? Giữa ban ngày ban mặt mà đã sủa ầm lên rồi?”
Mục Uyển Uyển hơi ngẩn ra, sau đó liền cười khanh khách không ngớt.
Muội muội Vô Ưu đúng là dám nói ghê!
Đám fan não tàn của Tư Đồ Thú tức đến muốn nhào vô đánh nhau.
Mục Uyển Uyển lập tức chắn trước mặt Phượng Khê: “Có chuyện gì thì tìm ta đây này, không liên quan tới nàng!”
Phượng Khê nhấc tay kéo Mục Uyển Uyển ra bên cạnh:
“Muốn đánh thì cứ việc. Các ngươi định solo từng đứa hay là kéo cả bầy lên một lượt?”
Không ít người bị câu này chọc cười đến nghẹn họng!
Con nhỏ Huyết Vô Ưu này đúng là to gan hết phần thiên hạ!
Không bị tâm thần thì chắc cũng thiếu não!
Có người đang định ra tay thì Tư Đồ Thú giơ tay ngăn lại:
“Huyết Vô Ưu, lời cá cược ban nãy còn tính không?
Ngươi nói nếu thua sẽ để ta toàn quyền xử trí?”
Phượng Khê gật đầu: “Đương nhiên là tính.”
Tư Đồ Thú hơi sững sờ. Nghe nói con nhỏ Huyết Vô Ưu này được thưởng không ít đồ tốt, ma tinh thì thôi đi, nhưng đan dược cấp Thiên và cả ma khí nữa, món nào cũng là hàng quý.
Nhất là đôi giày lấp lánh như Lược Nguyệt Đạp Vân mà nàng đang đi...
“Ngươi muốn tỷ thí thế nào?”
Phượng Khê cười khẽ: “Ngươi muốn thi kiểu nào thì thi, dù gì ngươi cũng chỉ có bản lĩnh bấy nhiêu.”
Câu này lại khiến cả sân cười rần rần.
Trong mắt mọi người, Phượng Khê đúng là ngông cuồng đến mức ngu ngốc.
Tư Đồ Thú cười nhạt:
“Ta đoán ngươi giỏi lắm cũng chỉ là chế phù sư cấp Huyền, để công bằng thì chúng ta thi chế tụ khí ma phù cấp Huyền nhé.
Thời gian nửa canh giờ, lấy chất lượng và số lượng làm chuẩn.”
Phượng Khê gật đầu: “Được, thi thì thi.”
Mọi người nhanh chóng dọn sân, bày hai chiếc bàn cho hai người thi đấu.
Sau khi hai bên bày đủ bùa chú và phù mặc, bắt đầu tính giờ.
Tư Đồ Thú lập tức tập trung tinh thần vẽ phù.
Phượng Khê thì ngược lại, nhấc bút Càn Khôn để sang một bên, lôi ra cái bánh bao thịt, bắt đầu gặm.
“Đói bụng quá, ăn xong rồi vẽ cũng chưa muộn.”
Cả sân cười ầm ĩ.
Xem ra Huyết Vô Ưu này đã tự biết không thắng nổi, giờ chỉ là đang tìm cái bậc thang để leo xuống thôi!
Ngay cả Mục Uyển Uyển cũng nghĩ vậy.
Nàng vội nhắn tin cầu cứu cho Phong trưởng lão: “Có kẻ bắt nạt con, sư phụ tới mau! Kẻo Vô Ưu muội muội bị thiệt thòi!”
Thời gian trôi qua chớp mắt đã nửa canh giờ, Tư Đồ Thú đã vẽ được hai tấm ma phù, tấm thứ ba cũng đã xong một phần tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-460.html.]
Phượng Khê thầm nghĩ, tên này nhân phẩm thì thối nhưng tài năng chế phù lại thật sự không tệ.
So ra thì Mục Uyển Uyển còn kém hắn một chút.
Nàng lấy khăn ra chậm rãi lau tay, lúc này mới bắt đầu vẽ.
Mọi người đều cho rằng nàng đang cố tỏ vẻ, đoán chắc một tấm phù cũng vẽ không xong.
Nhưng mà, chưa kịp định thần lại, cả đám đã há hốc mồm ch/ết đứng!
Mục Uyển Uyển còn phải đưa tay che miệng, sợ mình hét lên thất thanh.
Chỉ trong chớp mắt, Phượng Khê đã vẽ xong một tấm tụ khí ma phù, loại thượng phẩm!
Chưa bao lâu, trận tỷ thí kết thúc.
Tư Đồ Thú cực kỳ tự tin, hắn vẽ được năm tấm ma phù, tất cả đều là thượng phẩm, khá hài lòng với kết quả.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một... chồng ma phù trên bàn Phượng Khê, mặt lập tức cứng đơ.
Hắn nghi ngờ bản thân hoa mắt.
Sao có thể như vậy được?!
Chắc chắn là con nhỏ kia chuẩn bị sẵn từ trước, giờ lôi ra đếm số cho đủ thôi!
Đúng, nhất định là vậy!
Lúc này, Mục Uyển Uyển chống eo cười to:
“Muội muội Vô Ưu à, thì ra muội nói thật đó hả! Muội đúng là thiên tài chế phù!
Dùng nửa thời gian của Tư Đồ Thú đã vẽ được mười hai tấm tụ khí ma phù, lại còn đều là thượng phẩm!
Tư Đồ Thú, ta hỏi ngươi, ngươi lấy cái gì mà so với muội muội Vô Ưu của ta?
Trước đây ngươi luôn mồm nói ta là phế vật, so với muội ấy thì ngươi ngay cả làm phế vật cũng không đủ trình!”
Mục Uyển Uyển vui đến mức suýt bay lên trời!
Đời này chưa từng được hả giận thế này bao giờ!
Tư Đồ Thú đi đến trước bàn Phượng Khê, cầm lên xem từng tấm.
Nhìn phù mặc còn tươi mới là biết vừa vẽ xong, không thể là đồ chuẩn bị sẵn.
Thấy đám fan não tàn của mình cũng há hốc mồm ch.ết trân, hắn biết Phượng Khê không gian lận.
Nhưng hắn không cam tâm nhận thua!
Nhất định là Huyết Vô Ưu thường xuyên luyện loại tụ khí ma phù này, cho nên mới thuần thục như vậy.
Đổi loại khác, nàng chắc chắn thua!
Thế là hắn nói: “Ta lúc trước có nói là ba trận hai thắng, giờ mới mới xong một trận, tiếp theo tỷ thí Ma phù cấp Địa!”
Đám fan não tàn liền hùa theo: “Đúng đúng! Có ai thi mà chỉ một ván định thắng thua đâu! Phải ba trận mới công bằng!”
“Chưa kể Tư Đồ sư huynh của bọn ta còn nhường nhịn nên mới chọn cấp Huyền! Nếu mà thi Ma phù cấp Địa thì ngươi chắc chắn thua!”
…
Mục Uyển Uyển tức đến nỗi phồng má:
“Các ngươi đúng là trở mặt nhanh như lật bánh tráng! Đồ lưu manh chơi bẩn!”
Phượng Khê lại vẫn bình tĩnh như gió thu thổi lá:
“Uyển Uyển tỷ, đã là thi đấu thì phải làm người ta tâm phục khẩu phục, thêm một chút bội phục mới được.
Hắn muốn thi tiếp, vậy thì ta bồi.”
Mục Uyển Uyển thầm gào: Muội muội ngốc ơi, chưa nói tới việc muội có vẽ được phù Ma phù cấp Địa hay không, quan trọng là ma phù của Lang Ẩn Uyên chúng ta đa phần là bí truyền, muội trước giờ có thấy qua đâu? Sao mà thi với người ta?!
Quả nhiên, Tư Đồ Thú nói:
“Trận này ta chọn ma phù hệ di chuyển không gian, giới hạn thời gian một canh giờ.”
Phượng Khê gật đầu: “Được, thi thì thi.”
Nàng chưa từng nghe tới loại ma phù này, nhưng không sao, chờ hắn vẽ xong một tấm là nàng biết cách vẽ ngay.
So với cấp Huyền, ma phù cấp Địa phức tạp hơn nhiều. Tư Đồ Thú tốn gần nửa canh giờ mới hoàn thành một tấm thượng phẩm.
Tư Đồ Thú dường như vẫn khá hài lòng. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Phượng Khê, thấy nàng vẫn còn đang nhẩn nha gặm hạt dưa, trong mắt không khỏi lộ ra một tia khinh thường, rồi lại cúi đầu tiếp tục vẽ một tấm bùa khác.
Lúc này, Phượng Khê cũng thu dọn hạt dưa, bắt đầu bắt tay vào vẽ bùa…
Vừa vẽ nàng vừa nghĩ ngợi: ba ván thắng hai, chơi chưa đã ghiền, hay là nhân lúc nước chảy thuyền trôi, đổi thành mười ván thắng sáu đi!
Như vậy, nàng có thể học thêm được mấy tấm ma phù nữa.
Tư Đồ Thú đúng là người tốt thích giúp đỡ người khác mà!