Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:04:20
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
46. Các ngươi cao cao tại thượng, không ai với tới, được chưa?
Phượng Khê xác nhận đống đan dược mình luyện ra thật sự là cực phẩm, trên mặt tức thì nở hoa.
“Ngũ sư huynh à, kỳ thực muội cũng chẳng ôm bao nhiêu kỳ vọng, ai mà ngờ tiện tay luyện một cái, liền thành công luôn!
Lại còn ra luôn cực phẩm đan dược cơ đấy!
Muội đúng là thiên tài trời ban mà!
Huynh nói coi, đến tận bây giờ rồi mà muội vẫn chưa phát hiện ra bản thân có khuyết điểm gì hết, huynh thì sao? Huynh có phát hiện không?”
Quân Văn: “…… Không có.”
(Mà thật ra là: nếu trừ cái tật khoác lác thì đúng là hoàn mỹ.)
Phượng Khê tâm tình cực tốt, nhìn sang tiểu hắc cầu cũng thấy thuận mắt hẳn ra, thậm chí còn như đang vuốt mèo mà sờ nó hai cái, lại khen mấy câu dễ nghe.
Tiểu hắc cầu trong lòng lạnh lùng “hừ” một tiếng: Phiền muốn chết!
Thế nhưng vẫn ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay nàng, như cún nhỏ làm lành.
Phượng Khê chớp mắt hỏi:
“Ngũ sư huynh, chuyện muội là luyện đan thiên tài có nên truyền ra ngoài không?
Nói cách khác, muội sẽ quang minh chính đại khoe khoang, hay là lặng thầm nỗ lực rồi làm một chiêu kinh người?”
Quân Văn gãi đầu: “Tiểu sư muội à, đầu óc huynh sao bằng muội được, mấy chuyện này vẫn nên để muội định đoạt.”
Phượng Khê suy nghĩ chốc lát, nói:
“Vài tháng nữa là đến tứ phái đại bỉ, giờ mà rùm beng lên thì thiên hạ sẽ phòng bị muội mất.
Thôi cứ âm thầm nỗ lực đi vậy!”
Quân Văn lại hỏi: “Sư phụ cũng không nói?”
“Nói làm gì, đến lúc đó cho người một cái kinh hỉ luôn!”
Nói đoạn, nàng lấy ra mười viên đan dược trong lò luyện, đưa cho Quân Văn năm viên:
“Cho huynh nè!”
Quân Văn xấu hổ gãi đầu, do dự mãi mới dám nhận. Dù là thanh linh đan không quá trân quý, nhưng đây là cực phẩm đấy! Ít nhất cũng gấp mười lần giá trị bình thường!
Phượng Khê trừng hắn một cái, hắn mới rụt rè thu vào.
Nàng cất năm viên còn lại vào bình sứ nhỏ, rồi tiếp tục luyện lò thứ hai.
Quân Văn nhìn nhìn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện động trời:
Chờ đã… mới nãy mười viên đều thành công??
Mười viên, xác suất 100%, toàn bộ đều là cực phẩm đan dược?
Ngay cả Quý trưởng lão còn chưa chắc làm được, đừng nói gì thiên giai luyện đan sư!
Trong lúc Quân Văn còn đang khiếp sợ, Phượng Khê lại luyện xong thêm một lò. Lần này vẫn là xác suất 100%, có một viên cực phẩm, còn lại đều là thượng phẩm.
Quân Văn lúc này mới cảm thấy… à, thế này mới giống bình thường.
…Khoan đã.
Một lò đan luyện thành, có một viên cực phẩm, lại bị ta xem là bình thường???
Ta… ta rốt cuộc đã bị tiểu sư muội làm cho lệch chuẩn đến mức nào rồi?!
Phượng Khê thì hơi nhíu mày, tỏ vẻ chưa hài lòng lắm, suy nghĩ lại quá trình vừa rồi, rõ ràng làm giống nhau, sao lò này phẩm chất lại không bằng?
Nghĩ hoài không ra, lại mệt, nàng dứt khoát bỏ qua.
Trước khi rời đi, Quân Văn nói:
“Tiểu sư muội, huynh thấy muội không cần quá chấp nhất chuyện phẩm chất đâu, giờ mấy viên này đã đủ dùng rồi.
Muội nên thử luyện mấy phương thuốc khác nữa đi, ngày mai huynh dẫn muội đến Tàng Thư Các tìm đan phương mới!”
Phượng Khê gật đầu:
“Ngũ sư huynh nói có lý, muội đây lấy lượng bù chất trước vậy!”
Hôm sau tan học, hai người cùng đến Tàng Thư Các.
Hải trưởng lão vừa thấy Phượng Khê, cười híp mắt không khép lại được, hàn huyên thân thiết cả buổi mới cho nàng vào.
Còn Quân Văn đứng kế bên…
Hắn giống như hoàn toàn vô hình.
Quân Văn: “……”
Từ sau khi có tiểu sư muội, Quân Văn cảm thấy địa vị của mình trong tông môn đúng là... ngày càng muốn chạm đáy xã hội!
Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm được mấy quyển đan phương, hí hửng đưa cho Phượng Khê.
Phượng Khê lật lật một hồi, nhíu mày nghi hoặc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-46.html.]
“Ngũ sư huynh, sao chỗ này toàn là Hoàng giai với Huyền giai đan phương thế? Không có cái gì xịn hơn à?”
Quân Văn cười khổ:
“Tiểu sư muội, mấy cái Địa giai đan phương đều bị luyện đan sư cất như bảo bối, không dễ gì truyền ra đâu.
Còn Thiên giai ấy hả… đó là tuyệt mật bất truyền, đừng có nằm mơ!”
Phượng Khê gật đầu ra vẻ đã hiểu, thì ra là vậy.
Được rồi, vậy thì trước cứ luyện hết đám Hoàng – Huyền giai này, sau hẵng nghĩ cách làm sao kiếm chác mấy cái cao cấp hơn.
Nàng bèn đến Bắc Phong chợ, vơ vét một đống dược liệu tiện rẻ không ai thèm để ý, còn dược liệu quý giá thì đã sẵn có trong nhẫn trữ vật rồi.
Để tránh người khác nghi ngờ, Phượng Khê còn cố ý làm vài màn luyện đan cho "ra vẻ chân thật".
Khói đặc mù mịt là chuyện thường ngày, có bận còn suýt nữa nướng trụi cả tóc của Quân Văn.
Quân Văn ôm đầu muốn khóc:
“Tiểu sư muội à… vì sự nghiệp ‘giả heo ăn hổ’ của muội, ta thật sự hy sinh quá nhiều rồi đó!”
Mà không chỉ vậy—từ sau khi Phượng Khê bắt đầu luyện đan, nhà ăn lớn của Huyền Thiên Tông cũng xuất hiện thêm một loạt món mới: đồ hun khói.
Hun gà, hun vịt, hun ngỗng, hun thỏ...
Không ít người vừa ăn vừa nhìn về phía sau núi – nơi thả dưỡng yêu thú cấp thấp – rơi lệ.
Từ ngày tiểu sư muội luyện đan, tụi nó chưa từng có một ngày yên ổn!
Đến cả nước mắt cũng không kịp rơi, đã bị... làm món chính.
Thế là tin đồn Phượng Khê luyện đan thành tai họa truyền khắp nơi.
Chưởng môn Hỗn Nguyên Tông – Bách Lý Mộ Trần – vừa nghe đã hừ lạnh:
“Bổn tọa đã liệu được từ trước, nha đầu kia chính là tai tinh, chỉ có Tiêu Bách Đạo còn coi như bảo bối, lại còn nâng lên tận mây xanh.”
Hai chưởng môn khác thì coi như trò cười:
“Tiểu nha đầu này nhìn thì cũng tốt, chỉ tiếc tính tình quá mức bướng bỉnh, nghĩ gì làm nấy.”
“Tiêu Bách Đạo cũng thật là, cư nhiên chẳng thèm quản, để mặc nàng lăn lộn khắp nơi.”
Nhưng thật ra Tiêu Bách Đạo có quản…
Chỉ là không chịu nổi ánh mắt lấp lánh + tuyệt kỹ làm nũng level thần tiên của Phượng Khê, lần nào cũng giơ cao đánh khẽ, cuối cùng là… buông xuôi.
Mà đám người trong Huyền Thiên Tông cũng đối với Phượng Khê bao dung dị thường.
Nàng muốn luyện thì luyện!
Luyện xong không muốn luyện nữa thì cũng thôi!
Không nói chi khác, từ ngày tiểu sư muội bắt đầu luyện đan, trình độ nhà bếp tăng rõ rệt!
Sau núi bầy yêu thú:
“…… Liền các ngươi cao quý lắm đúng không?!
Chúng ta xứng đáng bị xào, bị nướng, bị hầm để các ngươi ăn thịt hả?!”
Trong lúc Phượng Khê đang say sưa luyện đan, một tin tức trọng đại truyền đến.
Ma tộc gần đây thường xuyên lén lút giở trò tại biên giới, tứ đại môn phái đều cảm thấy chẳng phải dấu hiệu lành, đoán chừng Ma tộc sắp có động tĩnh lớn.
Sau khi bàn bạc, các phái quyết định điều động đệ tử ở gần biên giới đến trợ giúp, tăng cường lực lượng tuần tra.
Ngoài ra, mỗi phái còn phải cử một vị trưởng lão và hai đệ tử thân truyền ra biên cảnh trấn an quân tâm.
Tiêu Bách Đạo vừa nhận tin liền gửi truyền âm cho bốn đệ tử lớn của mình.
Kết quả:
Không một ai hồi âm.
Tiêu Bách Đạo nghiến răng ken két:
“Một đám đồ đệ bất hiếu! Đúng là không bằng Tiểu Khê với Tiểu Ngũ!”
Quân Văn nghe xong, cười tủm tỉm—sư phụ vẫn yêu ta nhất!
Tuy đứng sau tiểu sư muội, nhưng vẫn dẫn trước bốn tên sư huynh kia là đủ rồi!
Nhưng Tiêu Bách Đạo thì lại vô cùng đau đầu.
Bốn tên đồ đẹ thân truyền chẳng ai liên hệ được, hiện tại người có thể cử đi chỉ còn Quân Văn với Phượng Khê.
Quân Văn thì không sao, da dày thịt béo, có bị thương cũng chả sao.
Nhưng mà… Tiểu Khê…
Đan điền nàng còn chưa khỏi hẳn, đến tự bảo vệ mình còn chưa chắc đã xong, sao có thể đi biên giới được chứ?!