Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 457
Cập nhật lúc: 2025-06-15 05:02:23
Lượt xem: 462
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
457. Hóa cũng chỉ là một chiêu dọn sẵn sân khấu, rót rượu nền.
Phượng Khê tu luyện đến tận gần sáng mới chịu dừng tay nghỉ ngơi.
Nàng thấy kỳ lạ. Lúc còn trong xoáy linh khí, rõ ràng nàng hấp thu ít thứ , theo lý mà thì kết đan chứ, mãi chẳng thấy động tĩnh gì?
Hay là do tu vi của nàng vốn là từ linh khí chuyển hoá mà thành, nên thể kết đan ?
nghĩ cũng nghĩ , khi nàng chuyển hẳn sang tu linh khí thì kiểu gì cũng kết đan thôi, vội!
Sáng hôm , nàng nhận tin truyền âm từ Mục Uyển Uyển, tử truyền của phong chủ Dao Quang phong, mời nàng đến chơi.
Lần lúc trảm yêu ở Trảm Hoàn Hải, nàng cứu mấy tử truyền của Dao Quang phong. Khi đó Mục Uyển Uyển từng rảnh thì đến Dao Quang phong chơi, nàng cứ tưởng khách sáo miệng chơi thôi, ai ngờ bây giờ thật sự truyền tin mời!
Phượng Khê vốn định qua chỗ Phùng trưởng lão để quen thêm tí mặt mũi, nhưng thấy thế đổi ý.
Nàng Dao Quang phong , ao cá nhà cần xây dựng thêm kìa!
Thế là tung tăng lên đường.
Từ Thiên Cơ phong đến Dao Quang phong hai canh giờ, nhưng với đôi giày nhỏ của Phượng Khê, nàng chỉ mất nửa canh giờ tới nơi.
Mục Uyển Uyển tiếp đãi vô cùng nhiệt tình, bày đầy bàn nào trái cây, nào điểm tâm.
Tất nhiên, là tử truyền, khí chất kiêu ngạo của nàng vẫn toát đôi chút.
Phượng Khê chẳng để tâm, là tổng thể, bắt đại tha tiểu.
Nói chuyện dăm ba câu, Mục Uyển Uyển liền mắt sáng long lanh hỏi:
“Vô Ưu, hôm nọ uống rượu phát điên? Mau kể một chút!”
Phượng Khê: “…”
Nàng ngượng ngùng :
“Muội uống xong thì quên sạch, chẳng nhớ gì hết!
Chỉ ca bảo, lúc đó chạy khắp núi loạn như một con nhóc điên!”
Mục Uyển Uyển khúc khích:
“Rượu đó còn ? Hai chúng tí nhé?
Thật cũng thích uống lắm, nhưng tự nấu rượu thì nhạt như nước ốc, đến giờ vẫn từng say là gì.”
Phượng Khê: “…”
Gọi đến chẳng để uống rượu với ngươi đấy chứ?
Hoá là tửu quỷ đội lốt tiên nữ đây mà!
Phượng Khê lấy một bình hồ lô rượu, :
“Muội từng hứa với Tử trưởng lão là mê rượu, nhưng nếu sư tỷ uống, đành bồi một chén gọi là lòng!”
Mục Uyển Uyển vui như Tết: “Được, ! Muội uống nhiều ít cũng !”
Vừa , nàng lôi mấy dĩa đồ nhắm, động tác thuần thục, là đầu!
Chờ Phượng Khê rót rượu xong, Mục Uyển Uyển nâng chén:
“Vô Ưu, cạn, tùy ý!”
Dứt lời, ngửa cổ uống cạn.
Phượng Khê: “…”
Không câu “mời” “cạn ly” gì ? Uống sòng phẳng quá đấy!
Mục Uyển Uyển chép miệng: “Tuy vẫn nhạt, nhưng vị ngon lắm! Nào, thêm chén nữa!”
Nói là , tự rót tự uống.
Phượng Khê chỉ cảm thấy đúng là một món đồ bày cho , bình hoa rót rượu.
Chớp mắt thấy hồ lô rượu vơi hơn phân nửa.
Mục Uyển Uyển ngà ngà men say, với Phượng Khê:
“Muội vì sư phụ cấm uống rượu ?”
Phượng Khê lắc đầu.
Mục Uyển Uyển tự đắc:
“Bởi vì uống rượu xong thì chế phù nhanh hơn hẳn!
Bình thường cần nửa canh giờ để vẽ xong một tấm phù, nhưng uống rượu xong chỉ cần mười lăm phút là xong!
Chưa kể phẩm cấp của phù cũng cao hơn nữa.
Muội tin đúng ?
Vậy để vẽ cho một tấm tụ khí phù cấp Huyền, tặng luôn!”
Nói là , Mục Uyển Uyển án thư, lôi phù trúc bắt đầu vẽ.
Phượng Khê cũng chăm chú .
Theo nàng thấy, tốc độ vẽ phù của Mục Uyển Uyển còn thua cả con rùa, ma khí phát cũng định, lãng phí nửa bình rượu của nàng!
nàng cũng hiểu ai cũng so với .
Thật , trình độ của Mục Uyển Uyển vẫn áp, thể ngang ngửa với nhị sư Bùi Chu.
Mười lăm phút , Mục Uyển Uyển đặt bút, tấm phù lấp loáng ánh sáng, là thượng phẩm tụ khí phù.
Nàng hí hửng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-457.html.]
“Thế nào? Tặng đó, tồi chứ?”
Phượng Khê tủm tỉm:
“Đa tạ sư tỷ! Muội giờ chỉ uống rượu ngâm thơ trăm bài, nay mới thấy uống rượu vẽ trăm phù!”
Mục Uyển Uyển trêu đến ngặt nghẽo, càng thấy hợp gu với nàng.
“Vô Ưu , chuyện thật dễ thương! Giờ cũng uống kha khá , dẫn một chỗ lắm!”
Từ “Vô Ưu” thăng cấp thành “Vô Ưu ”, đủ thấy nàng thiết hơn nhiều.
Dù thì bên cạnh nàng, trừ sư phụ , ai cũng tỏ thái độ khó chịu với việc nàng uống rượu.
Vẫn là dễ thương, chẳng những ngăn cản mà còn uống cùng nữa!
Mục Uyển Uyển đưa Phượng Khê vòng vèo đến một đầm lau sậy.
“Vô Ưu , mấy cây cỏ đuôi bạc dùng gì ?”
Phượng Khê nghĩ một chút liền đoán : “Là phù chứ gì?”
Mục Uyển Uyển gật đầu:
“ , loại đuôi bạc dùng để phù là nhất, gọi là tuyết phù.
Vì loài hiếm nên tuyết phù bên ngoài khó mua, tụi tự .
Lô đuôi bạc sắp chín , sư phụ mừng lắm!”
Thấy Phượng Khê còn mù mờ, nàng giải thích:
“Trước còn tồn chút tuyết phù, nhưng sư phụ và các trưởng lão dùng hết để luyện phù bảo , giờ chỉ đợi đợt cỏ mới thôi.”
Phượng Khê giật .
Phù bảo là hàng đó! Mạnh hơn phù bình thường nhiều!
Tiếc là nàng .
Trong ngọc giản trong thức hải chỉ sơ sơ chứ chẳng dạy kỹ thuật gì.
Nếu học cách phù bảo, thì đúng là tin mừng từ trời rơi xuống!
Thế là nàng hỏi:
“Mục sư tỷ, tỷ phù bảo ?”
Mục Uyển Uyển đến lăn lộn:
“Muội , cũng đánh giá cao quá !
Phải là chế ma phù cấp Thiên mới tư cách phù bảo. Mà tỉ lệ thành công còn cực kỳ cực kỳ thấp nữa!
Sư phụ từ đến nay cũng chỉ mới mười cái phù bảo thôi, và đó là giỏi nhất trong các trưởng lão đấy!”
Phượng Khê xong, càng thấy hứng thú.
Càng khó , chứng tỏ uy lực càng lớn!
Nàng mắt sáng long lanh:
“Mục tỷ tỷ, trong lòng , tỷ là thiên tài chế phù! Muội tin tỷ nhất định thể phù bảo!
, phù bảo trông ạ?”
Mục Uyển Uyển nịnh đến lâng lâng, liền lấy một phù bảo đặt lên tay:
“Đây là truyền tống phù bảo sư phụ tặng. Dù ở chỗ cấm dùng ma phù trong kết giới, nó cũng truyền tống .
Nói ví dụ nhé, kích hoạt cái lên thì thể truyền ngoài Lang Ẩn Uyên luôn!
Truyền tống phù bảo là loại khó chế nhất. Mà loại lợi hại thế , cả Lang Ẩn Uyên chắc đến mười cái!”
Phượng Khê: (???)
Cái … chính là vũ khí chạy trốn siêu cấp đây mà!
Còn hơn cả đôi giày nhỏ và Mộc Kiếm của nàng nữa…!
Có điều, Mục Uyển Uyển nhanh thu phù bảo truyền tống.
Nàng loại tùy tiện khoe khoang, nhưng cũng chẳng kẻ ngốc nghếch.
Có thể để Phượng Khê thoáng qua là rộng lượng lắm .
Chỉ tiếc, Phượng Khê mà như , chẳng khác gì Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả, kịp nếm mùi vị mất tiêu!
Nàng chỉ lờ mờ rằng phù bảo phức tạp hơn loại ma phù thông thường ít, hoa văn tầng tầng lớp lớp, tựa như chồng lên mà thành.
cụ thể thế nào thì nàng hiểu nổi.
Lúc , Mục Uyển Uyển liền tươi rạng rỡ:
“Vô Ưu , trong đầm lau sậy một loại tôm tinh chín đốt, nhắm rượu ngon lắm!
Chúng câu tôm !”
Nói xong, nàng lôi hai chiếc cần câu chuyên dụng, bắt đầu dạy Phượng Khê cách câu tôm.
Nói cũng lạ, là do trong đầm nhiều tôm, là các nàng vận khí , chỉ chốc lát câu mấy chục con tôm tinh chín đốt.
Mục Uyển Uyển sốt ruột đến đợi , lập tức luộc tôm, bắt đầu nâng chén cạn ly.
Phượng Khê thì bên lột vỏ tôm khô cong môi, cố tình dẫn dắt nàng nhiều hơn một chút về phù bảo.
Haiz, vì học thêm chút bản lĩnh, dễ dàng lắm ?!
Chưa từng dối mà giờ học cách bợ đỡ từng... con tôm!