452. Ngươi đừng tới
Phượng Khê hoảng hồn.
Không lẽ... Sài lão đầu phát hiện nàng trốn trong ?!
nhanh, nàng liền phát hiện bản đúng là tự hù một phen.
Bởi vì Sài lão đầu xong thì cứ thế thẳng, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc tới vòi bạch tuộc.
Vậy thì... Vấn đề là, ông câu đó là ý gì?
Chẳng lẽ mấy câu nàng bốc đồng hét ầm lên khi “lên cơn” lúc thật sự chọt trúng tim đen ông ?
Quả nhiên, dù là ông lão chuyên quét rác, cũng cưỡng lời đường mật mà!
khoan , nàng điên ?!
Rõ ràng là nàng thanh thuần nho nhã, khí chất đoan trang mà!
Sau khi trở hang động, Sài lão đầu lạnh mặt với vòi bạch tuộc:
“Chuyện hôm nay cho qua. nếu còn ... buộc đổi con canh cửa khác.”
Vòi bạch tuộc run lẩy bẩy, vội vã gật đầu nhận .
Sài lão đầu nghiêm giọng dặn tiếp:
“Nếu cái con nha đầu điên đó mà dám lẻn nữa, ngươi ngăn ! Không cho nó nhảy loạn, rõ ?!”
Vòi bạch tuộc trong lòng nước mắt.
Ngăn ư? Nó nhảy xong !
Mấy cái lốc xoáy trong động, tám chín phần là nó đấy!
Ta chẳng những ngăn nó, còn tự tay giấu nó trong túi luôn!
Ta tội! Là tội thể tha!
Mười hai cái vòi của , tám cái chặt hết cũng chuộc nổi!
Trong lúc vòi bạch tuộc còn đang hoảng loạn tự thú trong lòng, Phượng Khê trong túi đá nhẹ một cú nó, nó mới run rẩy lấy can đảm đáp:
“Dạ... rõ.”
Tuy kỹ năng diễn xuất của nó khá thảm họa, nhưng Sài lão đầu rõ ràng đang lơ đễnh, chẳng buồn chú ý.
Cũng đúng thôi, trận lốc xoáy thần kỳ , tâm trạng ông còn đang kích động tột độ, đầu óc rảnh mà tra xét tiểu tiết.
Huống hồ, theo ông nghĩ, con vòi bạch tuộc gì gan lừa ông?
Sau khi răn dạy xong, Sài lão đầu lảm nhảm vài câu, tiện tay ném cho nó một lọ đan dược trị thương bỏ .
editor: bemeobosua
Vòi bạch tuộc ôm lọ thuốc, lòng đầy rối rắm.
Cho thuốc dưỡng vòi? Không sợ lành chậm quá ông mà ăn đấy chứ?!
Chắc kiếp điều gì thất đức lắm, kiếp mới gặp ông lão tàn nhẫn thế ...
Còn hết! Trong túi giờ còn đang giấu thêm một con tiểu ma đầu nữa cơ!
Phượng Khê vì sợ Sài lão đầu đột ngột chơi chiêu hồi mã thương, quyết định trốn thêm một lúc.
Kết quả... thả lỏng tí, tửu ý ùa lên, nàng... ngủ luôn.
Vòi bạch tuộc: “……”
Ngươi cũng thật là... tim phổi đến đỉnh điểm.
Không sợ ăn ?!
nó cũng dám đánh thức nàng dậy, sợ Sài lão đầu bất ngờ, đành cùng giả ch.ết, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa canh giờ , Tiểu Hắc Cầu gọi nàng dậy:
“Chủ nhân! Cái tên ngốc Quân Văn chắc đang tìm khắp nơi ! Mau mau thôi!”
Phượng Khê lười biếng vươn vai, từ túi chui , ha hả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-452.html.]
“Lão , cảm ơn nhé! Hôm nào rủ ngươi uống rượu!”
Vòi bạch tuộc: “……”
Đừng! Xin ngươi đừng tới nữa!
Thêm nữa, chắc mất thêm một vòi!
Nó còn đang run rẩy nghĩ nàng sẽ lăn luôn, ai ngờ Phượng Khê còn đầu tít mắt:
“Lão , tiện thể tám chuyện về Sài lão đầu một chút nha”
Còn hết câu, nàng vòi bạch tuộc vung một phát bay !
Phượng Khê: “……”
Không tám thì thôi chứ! Đập gì!
Bị chặt vòi đáng đời!
Ngáp dài một cái, nàng bắt đầu tìm đường .
Cái động nàng đào lúc là do Mộc Kiếm tạo , nên lúc nhảy nó tự động đóng .
Bởi thế, giờ đào thêm một cái mới.
Tiểu Hắc Cầu thì thầm:
“Chủ nhân, một việc... Lúc ói m.áu ngất xỉu, Sài lão đầu từng bắt mạch cho , suýt nữa thì phát hiện Ma tộc. May mà dùng ma khí ngụy trang, mới qua mặt .”
Phượng Khê gật gù khen Tiểu Hắc Cầu vài câu, đó sang mắng đám linh căn:
“Các ngươi đường đường là linh căn, uống tí rượu mà cũng phát điên? Ta nuôi các ngươi gì hả?!”
Năm cái linh căn run như cầy sấy.
Khoan , ý nàng là… sẽ định chặt tụi nhắm rượu giống cái vòi chứ?!
May , nàng chỉ mắng cho hả giận, gọi Mộc Kiếm đào động.
Giờ Mộc Kiếm đúng là hăng như bò kéo xe!
Thành thạo khoét một cái động to tướng.
Phượng Khê dám chui liền, mà gọi Lôi Kiếp do thám một vòng. Thấy ai, nàng mới nhẹ nhàng bò .
Lúc , nàng nhận vài tin nhắn.
Của Quân Văn , của Hoa trưởng lão , chắc vì lúc trong động bắt sóng nên gián đoạn.
Phượng Khê quyết định tiếp tục giả say.
Dù “say đến mất trí nhớ” thể bao biện tất cả.
Thế là nàng trả lời tin, lên bờ là chạy thẳng.
Đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân vì hấp thụ khí lốc xoáy nên bây giờ tốc độ nhanh hơn thấy rõ, thậm chí thỉnh thoảng còn thể... bay lơ lửng rời mặt đất vài giây!
Phượng Khê mừng rỡ.
Nếu luyện tiếp, thật sự mang bay chứ!
Cũng đúng, gọi là “đạp vân” thì bay chứ, thì “lược nguyệt” kiểu gì?!
Ngay lập tức, Mộc Kiếm cảm thấy nguy cơ nghề nghiệp.
Giày mà bay thì giá trị chẳng rớt thê thảm ?!
Thế là nó bắt đầu thi triển chiêu phi hành biểu diễn ngay trong thức hải.
Phượng Khê cái bao kiếm bay lượn loạn xạ, lập tức nhớ nghi vấn trong lòng.
Gần đây Mộc Kiếm mạnh lên thấy rõ.
Mà cũng thể tự dưng mà mạnh .
Lại nghĩ đến việc nó gần đây cứ lủi thấy mặt, nàng lập tức thấy điềm chẳng lành.
Nghiêng đầu nó, nàng gằn giọng:
“Nói mau! Ngươi giấu chuyện gì mờ ám hả?!”