448. Ta gây họa, ngươi cũng không thoát được đâu!
Vòi quái vật cũng không tiếp nhận tửu hồ lô mà Phượng Khê ném qua, vòi trên đầu chỉ có đôi mắt đỏ tươi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phượng Khê.
Có âm mưu, tuyệt đối là có âm mưu!
Cái tửu hồ lô đó có thể là Ma Khí gì đó, nếu nó tiếp nhận thì chắc chắn sẽ bị trúng chiêu!
Nha đầu thúi kia vừa nhìn đã thấy rõ, rõ ràng là giả vờ ngây ngô, có lẽ cố ý dẫn nó vào bẫy.
Nó không thể mắc mưu được.
Phượng Khê bĩu môi: “Ta còn tưởng ngươi có chút bản lĩnh, không ngờ lại nhát như chuột, ngay cả việc uống rượu với ta cũng không dám!”
Nàng vừa nói xong vừa lấy tửu hồ lô ra, tự mình rót rượu và uống.
Uống rượu mà không có thịt thì thật thiếu sót, thế là nàng lấy một cái đùi gà ra gặm.
Vòi quái vật nhìn thấy màn diễn xuất của nàng, không tự chủ được mà run lên.
Nó cẩn thận lùi về phía cửa động, nép vào trong.
Phượng Khê bĩu môi, nói: “Ngươi chỉ có mỗi cái vòi thô, sao gan lại nhỏ như vậy?! Không phải trước đây đã bị ai đó dạy cho sợ rồi sao? Chậc chậc, quả thật là bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng! Ta phải dạy ngươi một bài học, ma hay hải thú gì cũng vậy, chỉ cần không lo sinh tử, chẳng có gì phải sợ!”
“Ta đây là Ngưng Nguyên kỳ tiểu phế vật mà còn dám đến tìm ngươi uống rượu, chính là vì ta không sợ ch.ết!”
“Ch,ết thì có gì mà phải sợ?! Cứ nhắm mắt lại rồi chân giẫm xuống là xong!”
“Nhưng mà ngươi lại phiền phức đấy, vòi của ngươi quá nhiều, ch.ết lúc nào cũng được! Nếu không trước khi ch.ết, cắt mấy cái vòi cho ta nhắm rượu, đến lúc đó ta có thể ngậm miệng ch.ết luôn!”
Vòi quái vật: “……”
Cái này gọi là nói chuyện sao?!
Sao không cắt cánh tay của ngươi cho ta ăn đi?!
Phượng Khê lại uống một ngụm rượu:
“U a, cái mắt cá ch.ết này mà còn có thể sáng lên à? Đưa cho ta một cái đi, ta mang về làm đèn lồng!”
Vòi quái vật không nhịn được, tức giận vô cùng!
Nó thử tiến lên một chút, rồi bỗng nghe thấy Phượng Khê hét lên:
“Lôi, lôi đỉnh! Này thông thiên tu vi trời sập đất lún ta tử kim chùy! Tím điện! Nói Huyền Chân ngọn lửa cửu thiên huyền kiếm Kinh Thiên biến……”
Vòi quái vật run lên, sợ hãi lùi lại, nó lại lùi về sâu trong động.
Lôi, điện, chắc chắn là một loại pháp quyết mạnh mẽ!
Nếu nó ra ngoài, có khi sẽ bị lôi đánh ch.ết!
Nó biết lần trước cái con Ngư Lạc Cuồng Bạo đã bị đuổi gi,ết, giống như một con ch.ó mất chủ!
Nha đầu thúi này chắc chắn đang giấu tu vi!
A, không nói cái khác, chính là nàng ta diễn xuất giống như lão bất tử, không chừng là đồ đệ của hắn!
Chắc chắn là hắn phái người đến thử thách nó.
Nó cần phải kiềm chế, không thể mắc mưu!
Phượng Khê thấy nó lùi lại, nàng tiến tới một bước, nhìn thấy vòi quái vật, trong lòng nàng lại muốn ăn cái vòi con mực.
Vòi quái vật nhận thấy ánh mắt của nàng, lại run lên, lần nữa lùi lại, dựa vào vách đá của cửa động.
Nó lúc này thật sự yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Phượng Khê đứng ở cửa động, bĩu môi, không để ý đến nó nữa, mà tiếp tục tiến vào trong theo dòng nước ngầm.
Nàng không biết đã bơi bao lâu, nhưng rồi Phượng Khê thấy một kết giới trong suốt.
Giống như một con bạch tuộc, Phượng Khê dán mắt vào kết giới, nhìn ra ngoài.
Bên ngoài là một mảnh biển xanh, thảm thực vật dưới nước lay động theo sóng, thỉnh thoảng có vài con cá nhỏ và tôm bơi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-448.html.]
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng lúc này nàng cảm thấy Lang Ẩn Uyên giống như một nhà tù.
Phượng Khê cười, tự nhủ, ý tưởng này có chút vớ vẩn.
Ở phía xa, Ngư Lạc Cuồng Bạo đang bơi về hướng này.
Từ khi ký kết khế ước với Phượng Khê, tâm trạng nó không mấy tốt.
Nó nghĩ đến chuyện một hải thú Hóa Thần trung kỳ như nó, lại bị một tiểu phế vật Ma tộc ký khế ước, cảm thấy thật không còn gì để tiếc nuối.
Ngày mai, nó sẽ gặp nàng không? Không gặp, sợ nàng sẽ dùng khế ước trừng phạt nó.
Nếu đi, thì thật là xấu hổ!
Các loài hải thú khác, như cá mập Lam Huyết, sẽ nghĩ gì về nó?
Nó lo lắng đến nỗi, không thấy Phượng Khê đang dán mặt vào kết giới.
editor: bemeobosua
Bởi vì dán quá sát, khuôn mặt nàng gần như biến dạng!
Ngư Lạc Cuồng Bạo sợ tới mức quên cả việc bơi, lao thẳng xuống đáy biển.
Phượng Khê thì lại sáng mắt lên: “Tiểu cá chạch, ngươi tới vừa đúng lúc, giúp ta nhảy một điệu múa, trợ rượu hưng phấn nào!”
Ngư Lạc Cuồng Bạo: “……”
Một hải thú Hóa Thần trung kỳ như ta lại phải đi giúp ngươi nhảy múa trợ rượu?
Ngươi đang nói gì vậy?!
Nằm mơ đi!
Ngay sau đó, một cảm giác đau đớn từ thần thức truyền đến.
Ngư Lạc Cuồng Bạo cong người như tảo biển.
Mặc dù không có quyến rũ, nhưng Phượng Khê vẫn xem rất vui.
Đáng tiếc là Ngũ sư huynh không có ở đây, nếu không có thể cùng thưởng thức.
Đúng rồi, ta có lưu ảnh thạch!
Vì vậy, nàng lấy ra ảnh thạch, ghi lại cảnh này.
Ngư Lạc Cuồng Bạo khóc trong lòng!
Để ngươi xem còn chưa đủ, lại còn muốn quay lại dưới nước?!
Ngươi thật là vô đạo đức!
Nhưng nó lại không có cách nào đối phó với Phượng Khê, nên điên cuồng bơi quanh, vứt tất cả hải tảo ra!
Mọi thứ đều bị phá tan!
Ta mất mặt, các ngươi cũng đừng mong sống yên!
Một bụi hải tảo rất khó nắm bắt, Ngư Lạc Cuồng Bạo dùng hết sức lực, cuối cùng cũng túm được!
Ngay sau đó, xuất hiện một lốc xoáy.
Nếu không phải Ngư Lạc Cuồng Bạo bơi nhanh, nó có thể đã bị hút vào!
Phượng Khê suýt nữa không kìm được mà trừng mắt!
Hóa ra đó không phải là hải tảo, mà là một trận pháp!
Nàng chỉ tay vào Ngư Lạc Cuồng Bạo: “Tiểu cá chạch, ngươi gây họa rồi!”
Ngư Lạc Cuồng Bạo: “……”
Ngươi quên mất, ta là ma sủng của ngươi!
Nếu ta gây họa, ngươi cũng không thoát được đâu!