Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 447

Cập nhật lúc: 2025-06-15 05:02:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

447. Lão đệ, cùng nhau uống một ly không?

Không quan tâm có phải say hay không, trong lòng Quân Văn vẫn ngập tràn cảm giác ngọt ngào.

Bởi vì hắn nghĩ đến, bốn người trong nhà kia, bọn họ chẳng được nếm đến mùi vị củ khoai đâu!

Con người mà, biết đủ là tốt rồi.

Tiểu sư muội không mang theo ai, chỉ mang theo hắn đi vào Ma giới, hắn nếu còn không biết đủ, thì không phải là người nữa.

Tiểu sư muội cho hắn chính là một củ khoai nướng thôi sao?

Đó là tình cảm sâu sắc dành cho hắn!

Đó là tình huynh muội gắn bó nhìn thấy rõ ràng!

Quân Văn và Phượng Khê sợ dính phong hàn, liền tìm một nơi tránh gió, ngồi xuống ăn khoai nướng.

Mùi thật tuyệt!

Khoai nướng từ lò luyện khí thơm ngọt mềm mại, còn mang theo một chút hương tiêu.

Hai người đang ăn khoai nướng, Quân Văn ngẩng đầu lên: "Tiểu muội, có người bay kìa!"

Phượng Khê vừa thấy, có mấy bóng người bay nhanh về phía Khai Dương phong, cưỡi kiếm mà đến.

Tốc độ nhanh khủng khiếp!

"Tiểu muội, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, không thì sao lại bay vào lúc nửa đêm như vậy?! Chúng ta có nên đi xem không?"

Phượng Khê lắc đầu.

Dù nàng rất muốn tạo ấn tượng tốt với tầng lớp cao ở Lang Ẩn Uyên, nhưng cũng phải biết kiềm chế.

Nàng mới vừa giải quyết xong vấn đề của Hồng Mông Tử Huyền, lại lộ mặt ở Luyện Khí Các, tạm thời không nên quá nổi bật.

Hơn nữa, nàng hiện tại còn "say" nữa!

Quân Văn thấy Phượng Khê không hứng thú, liền không quan tâm đến chuyện này nữa.

Quân Văn rất nhanh ăn hết củ khoai trong tay, vẫn chưa đã thèm, đang muốn xin thêm một củ từ Phượng Khê thì thấy tiểu sư muội của mình ngây ngốc cười.

"Ca, huynh tin vào quang minh không?"

Quân Văn: "......"

Hắn theo bản năng nhìn xung quanh, chẳng thấy ai cả!

Tiểu sư muội có cần phải diễn kịch ở đây không?!

Ngay lúc đó, Phượng Khê mang giày Lược Nguyệt Đạp Vân, hướng về phía Quân Văn cười hì hì nói:

"Ca, muội muốn đuổi theo hết!"

Nói xong, nàng liền giơ chân chạy.

Quân Văn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã chạy mất tăm.

Quân Văn trợn tròn mắt!

Tiểu sư muội hình như thật sự say rồi!

Chuyện này không ổn rồi!

Nàng đi đôi giày hỏng, còn chạy như vậy không biết đang đi đâu gây chuyện!

Không được, hắn phải nhanh chóng đuổi theo, nếu tiểu sư muội gây rối, hắn có thể dập tắt lửa ngay lập tức!

"Thượng trưởng lão, tiểu muội của ta ở Luyện Khí Các bị người rót rượu, đang mang giày Lược Nguyệt Đạp Vân mà chạy!"

"Nam Cung trưởng lão..."

"Tử trưởng lão..."

Phượng Khê lúc này đang bay như gió, gió đêm vù vù thổi qua, cả người nàng choáng váng nhưng rất vui vẻ.

Lúc này, linh căn trong cơ thể nàng đang... làm càn do say rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-447.html.]

Chúng nó xoắn lại với nhau.

Với sự hỗ trợ của chúng, những rượu mạnh trước đây được hấp thụ vào người nàng.

Tiểu Hắc Cầu đầu tiên nhận ra không ổn, nó vội vã nhắc nhở Phượng Khê:

"Chủ nhân, ngươi say rồi!"

Phượng Khê bĩu môi: "Ta say? Ta có say đâu! Ta còn có thể uống mười chén nữa!"

Hỗn cầu, chủ nhân cho ngươi bối đầu thơ, quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi..."

Tiểu Hắc Cầu trong lòng nghĩ, xong rồi! Đây chính là say thật rồi!

Nếu nàng không giữ mồm, lộ ra thân phận thì sao chỉnh được?!

Nó nhắc nhở mãi mà Phượng Khê vẫn chẳng nghe, nàng nói:

"Ngươi yên tâm đi, làm một gian tế, ta nói chuyện linh tinh mà cũng không nói ra sự thật đâu!

Ngươi câm miệng đi, ta muốn bay!"

Sau đó, Tiểu Hắc Cầu chỉ biết đứng nhìn chủ nhân vô lương tâm của mình, mở rộng tay, ngao ngao chạy về phía trước.

Điều đặc biệt là hai cánh tay nàng còn đang lắc lư, cứ như đôi cánh vậy!

Tiểu Hắc Cầu cảm thấy chẳng muốn nhìn nữa.

Chắc chắn nó đang thấy gì đó không tốt?!

Phượng Khê rất nhanh đã "phi" đến bờ sông.

Lúc này, trong lòng sông không có nước, chỉ còn lại mấy hòn đá và tảo biển khô.

Phượng Khê chạy tới chạy lui, từ đầu đông chạy đến đầu tây, rồi lại từ đầu tây chạy về đầu đông.

Đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân thật vui vẻ!

Đây mới chính là cách nàng mở ra phương thức bay!

Chạy mãi không mệt, cứ thế mà chạy tiếp!

Phượng Khê chạy một hồi, bỗng dừng lại.

Nàng vuốt cằm suy nghĩ, lần trước hình như ở đây nàng đã thấy cửa ngầm của con sông, sao giờ không thấy nữa?

editor: bemeobosua

Nếu là bình thường, nàng chỉ nghi ngờ một chút thôi.

Nhưng hiện tại, nàng uống nhiều quá rồi.

"Mộc Kiếm, lăn ra đây! Để ta đào!"

Trong khi nàng gọi, Mộc Kiếm từ khe đá bên trong chui ra.

Nó cần phải biểu hiện ngoan ngoãn một chút để tránh bị phát hiện dấu vết.

Mặc dù nó thấy việc đào hố cho nàng là việc nhàm chán, nhưng vẫn cố gắng đào.

Thậm chí không cần Phượng Khê giúp đỡ, nó tự đào lên.

Phượng Khê rất hài lòng, Mộc Kiếm quả thật tiến bộ rất nhiều.

Nghĩ đến đây, trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng nhưng rồi biến mất, vì lúc này nàng say, không nghĩ nhiều nữa.

Mộc Kiếm đào một hồi, không biết có phải do trùng hợp không, nó đào ra một cửa động nối thông với dòng sông ngầm.

Phượng Khê liền nhảy vào.

Nàng muốn tìm cái vòi quái vật để tâm sự.

Lúc này, vòi quái vật đang ngủ say trong cửa ngầm, ngoài ngày đầu tháng ra, nó hầu như chỉ ngủ suốt.

Nó cho rằng đây chính là lý do giúp nó sống lâu.

Tuy nhiên, khi Phượng Khê đến gần, một trong những vòi của nó mở mắt ngay lập tức.

Phượng Khê lấy ra một bình rượu đưa cho nó: "Lão đệ, cùng nhau uống một ly không?"

Vòi quái vật: "......"

Loading...