Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-06-15 05:01:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

446. Chúng ta đều là thùng cơm lớn

Phượng Khê len lén trốn tới sau cánh cửa, ghé vào ánh trăng mà ngó vào bên trong.

Liền thấy mấy vị sư huynh luyện khí kia không ai ngoại lệ, đồng loạt rống lên:

“Huyết gia rèn bí quyết!”

Khó cho bọn họ, vậy mà còn có thể lắp ghép ra được cả lời ca hoàn chỉnh!

Phượng Khê chỉ biết im lặng nhìn trời.

Nàng thậm chí có thể tưởng tượng được, sau này mỗi ngày trong Luyện Khí Các sẽ văng vẳng vang lên ca khúc tẩy não trời ơi đất hỡi kia.

Đang lúc nàng còn đứng đó miên man suy nghĩ, bỗng “vèo” một tiếng, một miếng xương gà bay thẳng về phía mặt nàng, nếu không nhanh chân né kịp, chắc chắn trán nàng đã mọc u rồi.

Sài lão đầu lết từng bước run run bước tới, vừa đi vừa hằm hằm:

“Tiểu phế vật, ngươi lén lút làm cái gì đó hả?”

Phượng Khê cười hề hề: “Đương nhiên là đến đưa rượu thịt cho ngài rồi! Hôm nay chúng ta nướng lẩu nữa nha!”

Trong lòng Sài lão đầu là muốn từ chối, nhưng miệng lại rất có chủ kiến.

“Thịt lát mỏng một chút, hôm qua ngươi thái dày quá, khó nhai!”

Thế là, một già một trẻ chui vào góc khuất trong viện, bắt đầu mở tiệc lẩu ăn vụng.

Những đệ tử luyện khí trông thấy Phượng Khê đến, ban đầu còn hơi ngượng ngùng, nhưng thấy nàng không có ý trách cứ gì, liền lại tiếp tục gào.

Mà gào càng lúc càng to.

Phượng Khê đã tê liệt.

Tùy bọn họ đi.

Nàng rót rượu kính Sài lão đầu một ly, sau đó cũng nâng chén định nhấp một ngụm nhỏ. Ai ngờ bàn tay bị đè xuống, toàn bộ rượu trong chén bị ép uống cạn sạch!

Tuy Sài lão đầu tỏ vẻ vô tội, nhưng Phượng Khê biết rõ, chính là lão làm trò!

Cái lão già này nhân phẩm thì không ra gì, lại cực kỳ thích kiểu âm thầm đ.â.m lén sau lưng người ta!

Không giống nàng, chính trực đường hoàng, chưa bao giờ chơi mấy trò âm mưu quỷ kế!

Đúng lúc này, nàng cảm thấy trong lòng có ngọn lửa nhỏ đang cháy lên.

Nàng hiểu rồi.

Lão già này trong rượu không hạ độc, mà là cố tình chọn loại rượu mạnh hơn rượu nàng pha nhiều lần.

Lão muốn chuốc say nàng.

Muốn moi lời đúng không?

Đã vậy thì... cứ để nàng “gậy ông đập lưng ông”!

Nàng truyền âm tới năm cây linh căn trong đan điền:

“Các ngươi mau hấp thu hết rượu trong kinh mạch cho ta.”

Năm cây linh căn: “…”

Bình thường giúp ngươi hấp thu độc tố cũng thôi đi, giờ lại bắt tụi ta uống rượu?!?

Dù trong lòng oán trách, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn giúp nàng xử lý.

Phượng Khê lập tức cảm thấy đầu óc tỉnh táo khoan khoái.

Chỉ là... khuôn mặt vẫn đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, nụ cười trên môi ngớ ngẩn như say thật.

Sài lão đầu ánh mắt lóe lên: “Tiểu phế vật, gia gia ngươi lúc trước có nói gì với ngươi không?”

Phượng Khê chống cằm ngơ ngác nói:

“Gia gia ta? Cái ông nội trồi từ mồ lên đó hả?”

Sài lão đầu: “... Phải.”

“Hắn nói Lang Ẩn Uyên toàn là thiên tài, kêu ta tới đây cố gắng tu luyện.”

Rồi nàng thình lình nổi xung:

“Nhưng mà hắn không nói, hắn ở đây danh tiếng thối như nào! Hại ta bị ghét lây!

Ta chẳng làm gì cả, mà ai cũng chán ta!

Chờ ta về, ta sẽ đốt giấy vàng bạc trước mộ hắn, mắng hắn là đồ rùa đen vương bát!”

Sài lão đầu: “…”

Đây là kiểu nữ nhi có thể mắng người ch.ết sống lại sao?

“Hắn còn nói gì nữa?”

Phượng Khê ngửa cổ uống cạn một ly rượu, vỗ bàn hét lớn:

“Hắn còn bắt ta phải đặt lợi ích Ma tộc lên hàng đầu! Huyết gia thì phải xếp xó!

Còn bắt ta phát độc thệ!

Ngươi nói xem, hắn có phải là bị úng não không? Bị chôn dưới đất lâu nên mọc nấm rồi chắc!”

Sài lão đầu khựng lại một chút, chậm rãi uống cạn ly rượu.

“Hắn thật nói như vậy?”

Phượng Khê không để ý tới lão, lảo đảo bước tới bên lò luyện khí, đổ một rổ khoai mật liên hương ra đất.

Sau đó gọi với một đệ tử đang luyện khí:

“Sư huynh, giúp ta nướng mẻ khoai này! Nhớ canh lửa, đừng để khét!”

Đệ tử kia: “…”

Đây là lò luyện khí, không phải bếp lò thế tục nướng khoai!

Nhưng vì trong lòng vẫn áy náy vì học trộm “Huyết gia rèn bí quyết”, hắn đành gật đầu.

Sài lão đầu nhìn một màn này, chỉ cười lắc đầu, lại tiếp tục nốc rượu.

Không biết có phải uống vội quá hay không, ông ta ho sặc sụa, đỏ cả mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-446.html.]

editor: bemeobosua

Phượng Khê lảo đảo trở lại, nâng chén rượu hô lớn:

“Uống rượu không thôi thì chán lắm!

Hôm nay ta phải làm một bài thơ say!

Nghe cho kỹ nhé!

Hai kẻ phế vật cùng uống rượu, ngươi một ly ta một ly!

Ăn xong xiên thịt ăn thêm khoai, chúng ta đều là thùng cơm đó nha!”

Sài lão đầu: “…”

Lúc này ông ta hoàn toàn tin chắc bài hát luyện khí kia không phải nàng viết, vì nàng không có khả năng này.

Chẳng mấy chốc, khoai nướng chín, cả hậu viện tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.

Phượng Khê lột vỏ, vừa gặm vừa như con sóc nhỏ. Nhưng chưa ăn được mấy miếng, “bịch” một tiếng ngã nhào xuống đất, thất khiếu đổ máu.

Đệ tử nướng khoai dọa đến choáng váng:

“Ta, ta thề ta không hạ độc! Ta thật sự không làm gì cả!”

Sài lão đầu vội bắt mạch cho nàng, vẻ mặt nghi hoặc. Nhưng chỉ chốc lát, nét nghi hoặc liền tan đi.

Cùng lúc đó, có người vội chạy đi báo với Thượng trưởng lão.

Thượng trưởng lão hối hả đến nơi.

Dù ông ta có ý kiến với nàng thế nào đi nữa, cũng không muốn để nàng xảy ra chuyện ở Luyện Khí Các.

May mà sau khi tra xét, phát hiện không có gì nghiêm trọng. Phỏng chừng là dùng thần thức kiểm tra tạp chất quá sức mà thôi.

Ông lập tức cho nàng uống một viên đan tu bổ thần thức, Phượng Khê liền tỉnh lại.

Chỉ là hai mắt vẫn mơ màng, nụ cười đần thộn:

“Thượng trưởng lão hả? Lại đây uống ly rượu với con!

Tri kỷ gặp nhau, nghìn chén còn ít, con với người không say không về!”

Thượng trưởng lão trừng mắt lườm sang Sài lão đầu đang nhồm nhoàm gặm khoai:

“Chính ngươi không chịu tiến tới còn chưa tính, lại còn lôi kéo tiểu nha đầu uống rượu? Ngươi còn chút liêm sỉ nào không?

Sư phụ mà biết, chắc chắn đuổi ngươi khỏi sư môn!”

Sài lão đầu bĩu môi: “Vậy ngươi đi mách đi, xem có ích không.”

Thượng trưởng lão: “…”

Ông ta đang định nổi trận lôi đình thì Phượng Khê lắc lư tiến tới, nói:

“Ngườii không được mắng đại ca con như thế!

Huynh ấy không phải lão phế vật, huynh ấy là thiên tài!

Huynh ấy là viên trân châu bị phủ bụi, là thỏi vàng bị giấu đi, là Huyết Vô Ưu sắp bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên!

Chờ đó, đại ca con nhất định sẽ rạng danh thiên hạ!”

Thượng trưởng lão: “…”

Ngươi kêu sư đệ của ta là đại ca?

Vậy ta phải gọi ngươi là gì?!

Nha đầu này chắc chắn say thật rồi, toàn nói mê sảng.

Sài lão đầu không nói một lời, chỉ uống rượu rồi lảo đảo bỏ đi.

Thượng trưởng lão thở dài lắc đầu. Vị sư đệ này của ông từ nhỏ đến lớn chẳng có tí thiên phú nào, sư phụ lại cứ nhất quyết thu làm đệ tử cuối.

Thôi thì, người nhà có dở vẫn là người nhà.

Nhìn Phượng Khê đang cười đần ra đó, ông chỉ thấy đau đầu.

Nếu cứ thế mà đưa về, thể nào Tử trưởng lão cũng đập bàn đòi truy cứu.

Thượng trưởng lão suy nghĩ một hồi, liền bảo Đào Song Lâm gọi Quân Văn tới đón người.

Khi Quân Văn đến, Phượng Khê đã có chút tỉnh rượu.

Vừa thấy tiểu sư muội say khướt, sắc mặt hắn lập tức căng thẳng, sau đó nổi giận đùng đùng:

“Là tên rùa đen vương bát nào dám chuốc rượu muội muội ta?! Bước ra đây cho ta!”

Thậm chí tay đã sờ đến chuôi kiếm.

Thấy Phượng Khê lén nháy mắt mấy cái, hắn mới yên tâm, bèn lẩm bẩm chửi một trận.

Không thể không nói, từ ngày theo tiểu sư muội, năng lực mắng người không văng tục của hắn đã tăng vượt bậc.

Thượng trưởng lão nhìn cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Tuy rượu đúng là Sài lão đầu rót, nhưng chuyện xảy ra ở Luyện Khí Các, ông cũng có trách nhiệm.

Ông bèn giải thích mấy câu, rồi tặng thêm cho Phượng Khê một lọ đan dược tỉnh thần, hai món ma khí phòng ngự cấp Huyền để bồi thường.

Quân Văn lúc này mới chịu dìu tiểu sư muội rời đi.

Gió đêm lạnh buốt, sắc đỏ trên má Phượng Khê cũng dần nhạt.

Quân Văn sợ nàng bị cảm, vội choàng thêm áo cho nàng.

Phượng Khê vẫn còn ngơ ngác, lục lọi trong tay áo rồi móc ra một củ khoai nướng thơm lừng:

“Ca, muội không lạnh đâu, muội để phần cho huynh củ khoai nướng nè! Vẫn còn nóng hổi đó!”

Quân Văn dù biết Phượng Khê đang say rượu, nhưng trong lòng vẫn như có gì đó vừa ấm áp vừa rối rắm.

Hắn vừa mới nhận lấy củ khoai, Phượng Khê lại lúi húi trong tay áo lấy thêm ra một củ nữa, lẩm bẩm:

“Củ kia nướng hơi cháy, vẫn là củ này ngon hơn.”

Quân Văn: “……”

Thuyền tình huynh muội, lật là lật nhanh như vậy đó.

Loading...