Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:55:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

443. Ai mà chẳng có chút tâm hiếu thắng chứ.

Tử trưởng lão thấy một màn ấy, trong mắt ánh lên tia giảo hoạt.

Những người này xem ra đều có ấn tượng không tệ với tiểu đồ đệ nhà mình. Tốt lắm, sau này tới lúc liên danh, hắn nhất định sẽ tìm từng người một mà đòi ký tên đóng dấu, không cho ai chạy thoát!

Đáng tiếc, đợt này trưởng lão các chỉ được chia một phần ba suất vào Lang Ẩn Uyên, muốn giữ tiểu đồ đệ ở lại, vẫn phải tiếp tục lôi kéo thêm đầu người nữa mới được!

Sau vài câu chuyện phiếm, mọi người lần lượt chắp tay từ biệt.

Phượng Khê vốn định tranh thủ mượn ma kiếm của Quân Văn để luyện tập, kết quả bị Tử trưởng lão xách cổ đem đi, còn đích thân mài kiếm giùm nàng luôn.

Quân Văn chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu sư muội bị kéo đi…

Thôi, quen rồi, ch.ết lặng luôn rồi…

Tử trưởng lão đưa Phượng Khê về Luyện Đan Các, bảo nàng đi nghỉ ngơi trước, tỉnh dậy rồi hãy tới tìm ông.

Phượng Khê quả thật có hơi mệt, bèn về phòng chợp mắt một giấc.

Tỉnh lại đã là buổi chiều, nàng ăn chút gì đó, tung tăng chạy đi tìm Tử trưởng lão.

Tử trưởng lão lập tức gọi Túy trưởng lão tới.

“Đồ nhi ngoan, lại đây, luyện một lò Cầm Huyết Đan cho Túy trưởng lão xem nào.”

Phượng Khê: “…”

Thôi được, khoe thì khoe đi, ai cấm đâu!

Nàng bắt tay luyện đan, lần này thời gian còn ngắn hơn trước một chút.

Không cách nào khác, trước mặt sư phụ thì phải thể hiện cho có phong độ chứ!

Tử trưởng lão mừng đến nỗi hai tay vỗ cũng không trúng nhau, giống hệt con khỉ già phấn khích!

“Lão Túy, lão Túy, thế nào hả? Ta không gạt ngươi mà?

Đồ nhi ngoan nhà ta chính là bảo bối trong các bảo bối, tương lai tiền đồ vô lượng!

Chớ nói là ngươi với ta, đến cả gia gia nó cũng chỉ xứng xách giày cho nó thôi!”

Túy trưởng lão căn bản không nghe được ông lảm nhảm gì, cả người chìm trong nỗi hối hận sâu sắc.

Rõ ràng hắn với nha đầu kia là định mệnh duyên phận, cớ gì lại để Tử trưởng lão cướp mất?

Nếu có thể quay ngược thời gian, cho hắn một cơ hội nữa, dù có bị ong đốt cho sưng mặt cũng phải lăn xả giành cho bằng được!

Túy trưởng lão nói được hai câu lấy lệ, sau đó uể oải rút lui.

Hắn càng như thế, Tử trưởng lão lại càng tin rằng mình thu đồ đệ này là quá chuẩn!

Mặt già cười đến nhăn nhúm như quả óc chó khô, một trăm nếp gấp thi nhau hiện lên!

Tử trưởng lão lại truyền cho Phượng Khê vài phương thuốc mới, thấy nàng vừa nhìn đã hiểu, ông cười đến không khép được miệng.

Nếu không sợ nàng mệt quá mà ngất xỉu, ông hận không thể dốc sạch vốn liếng truyền thụ một lượt!

Cùng lúc đó, trong Luyện Khí Các, Thượng trưởng lão đang hướng dẫn đệ tử khắc thần văn lên linh khí.

Đào Song Lâm cũng có mặt.

Tuy thân truyền đệ tử không thiếu, nhưng hắn là đồ đệ của Thượng trưởng lão, nên mỗi lần luyện khắc đều cố gắng hết sức để sư phụ không mất mặt.

Lần này cũng không ngoại lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-443.html.]

Hắn cầm chắc bút tuyên khắc, từng nét từng nét cực kỳ cẩn thận.

Mồ hôi ướt sũng lưng, nhưng không hề lơi lỏng.

Thượng trưởng lão gật gù hài lòng, cảm thấy tiểu đồ đệ này thật không tồi, có thiên phú, lại chịu khó.

Ông nhớ đến Huyết Vô Ưu tỏa sáng rực rỡ đêm qua, nhưng rồi lắc đầu.

Cô nương kia tuy không xấu tính, cái miệng cũng lanh lợi, lại còn vì Lang Ẩn Uyên mà lập được chút công trạng. Nhưng khổ nỗi tu vi lại kém, mà kỹ năng khác ngoài nhóm lửa thì… chẳng thấy gì nổi bật.

Thế nên tiềm năng phát triển e là cũng có giới hạn.

So đi tính lại, Song Lâm vẫn vượt trội hơn nhiều.

editor: bemeobosua

Tu vi cao, luyện khí cũng giỏi.

Nghĩ tới đây, chút ghen tị âm ỉ trong lòng Thượng trưởng lão cũng tan sạch.

Đào Song Lâm lúc này hoàn toàn đắm chìm trong việc khắc thần văn, hắn cảm thấy hôm nay trạng thái rất tốt!

Bộ linh khí này dường như đặc biệt “ngoan ngoãn”, không cần hao tổn quá nhiều ma khí cũng có thể khắc ra thần văn hoàn hảo.

Hắn có dự cảm, hôm nay rất có thể sẽ thành công khắc ra thượng phẩm thần văn!

Phải biết rằng, hiện tại khắc thần văn lên hồn thiết mà đạt tới thượng phẩm là cực kỳ hiếm hoi, chỉ có trưởng lão Luyện Khí Các mới làm được!

Đào Song Lâm đè nén kích động, tiếp tục chuyên tâm tuyên khắc.

Khi hoàn tất nét cuối cùng, toàn bộ hoa văn liên kết với nhau, ánh sáng lấp lánh hiện lên.

Đào Song Lâm run rẩy vì xúc động…

Thượng phẩm thần văn!

Hắn thật sự khắc ra thượng phẩm thần văn rồi!

Thượng trưởng lão bên cạnh cũng kích động không kém, mặt mày rạng rỡ.

Quả nhiên, đồ đệ do ông dạy dỗ, không thể nào không xuất sắc!

Ông vỗ vai Đào Song Lâm đầy hài lòng: “Không tệ! Sau này phải tiếp tục cố gắng!”

Đào Song Lâm vô cùng cảm động, hăng hái hứa hẹn.

Đợi các đệ tử khác cũng khắc xong, Thượng trưởng lão liền tổng kết, không quên nhấn mạnh khen ngợi Song Lâm.

Ông còn cảm thấy chưa đã, liền ôm luôn bộ linh khí ấy chạy đi khoe với mấy vị trưởng lão khác, lấy cớ là "giao lưu chia sẻ kinh nghiệm".

Mấy trưởng lão kia vừa nhìn thấy, ai nấy đều chua xót trong lòng

Ai mà chẳng có tí tâm hiếu thắng chứ?!

Có kẻ bắt đầu soi xét kỹ càng, lật qua lật lại bộ linh khí.

Rồi… bỗng phát hiện ra vấn đề.

“Lão Thượng à, không đúng rồi! Dù ngươi có muốn nâng đỡ đồ đệ thì cũng đừng chơi chiêu này chớ!

Cái bộ này nhìn qua là biết không phải do đệ tử làm! Có khi chính tay ngươi rèn ra đúng không?

Chậc chậc… không chỉ là đích thân ngươi rèn, mà còn bỏ công sức lớn!

Bên trong hầu như không chút tạp chất nào, đừng nói Đào Song Lâm, bất kỳ đệ tử thân truyền nào cũng có thể dễ dàng khắc ra thượng phẩm thần văn đấy!”

Loading...