Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 441
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:55:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
441. Cướp mầm non đấy à!
Phượng Khê thầm nghĩ trong bụng: "Này thì tiện nghi gia gia kia của ta rốt cuộc mang cái cây hùng thụ ấy đi đâu rồi? Chẳng lẽ… mang ra làm củi đốt lò?!"
Khoan đã! Không đúng!
Chẳng lẽ là cái cây cổ thụ oai phong trước cửa Chấp Pháp Đường trên Thiên Xu phong kia?!
Tử trưởng lão chẳng phải đã từng nói, cây cổ thụ ấy chính là vật dẫn luyện ra Huyết Phệ Hoàn đó sao!
Khả năng này rất lớn! Dù sao thì, gia gia kia của nàng sao có thể vô duyên vô cớ chạy đi trồng cây ở nơi khác? Còn cái lý do “tu bổ phiên thụ” kia, tám phần là để che mắt thiên hạ!
Làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, lại còn dám mang thụ tài đặt ngay trước cửa Chấp Pháp Đường, nơi có quy củ nghiêm nhất trong tông môn nữa chứ!
Cướp mầm non đấy à!
Phượng Khê cảm thấy so với Huyết Phệ Hoàn, bản thân mình đúng là một tiểu tiên nữ lương thiện, yêu đời, yêu cây xanh.
Dẫu trong lòng đã chắc chắn tám, chín phần, nàng vẫn thấy cần phải xác minh cho rõ. Dù gì thì hình dáng của cây cổ thụ trước mắt nàng và Hồng Mông Tử Huyền thụ vẫn còn khá chênh lệch.
Bất quá, cũng không loại trừ khả năng cái tiện nghi gia gia kia dùng trận pháp che mắt thiên hạ, giấu đi dung mạo thật của cây cổ thụ.
Lúc Phượng Khê đang truyền ý giao lưu cùng Hồng Mông Tử Huyền thụ, một đám trưởng lão đứng quanh đều trợn mắt há mồm, nhìn nhau mà không nói được câu nào.
Nàng dám làm vậy thật sao?
Nàng rốt cuộc dám thật sao?!
editor: bemeobosua
Cái cây Hồng Mông Tử Huyền thụ này chính là trấn đảo chi bảo của Lang Ẩn Uyên, nàng dám… dám đem nó ký khế ước luôn à?!
Lá gan của nàng là do ăn nhầm Thánh Thú Đảm Bảo thảo à?!
Ít nhất thì cũng nên thương lượng với bọn họ một tiếng chứ?
Phải đi xin chỉ thị bảy vị phong chủ một chút chứ?
Nói đi cũng phải nói lại, ma thực khác với ma thú, ký khế ước cực kỳ nguy hiểm. Lỡ làm không tốt là hai bên cùng thiệt!
Nếu xảy ra sai sót, dù là cây ch.ết hay người thương, đều khó mà cứu vãn!
Duy chỉ có Tử trưởng lão là nghĩ khác người: “Quả nhiên là đồ đệ ta! Lá gan thế này, quyết đoán thế này, hỏi thiên hạ còn ai bằng? Một ánh mắt là biết ngay đây là mầm mống làm đại sự!”
Quản cái gì quy củ, quản cái gì hậu quả, cứ làm đi đã!
Lúc này, Phượng Khê mở miệng, giọng đĩnh đạc vang vọng:
“Các vị, Hồng Mông Tử Huyền thụ nói với ta rằng trước đó gặp chút tình huống đặc biệt, cho nên mới nhờ gia gia ta mang hùng thụ đi trồng tạm nơi khác.
Ta nghi ngờ, cây cổ thụ trước cửa Chấp Pháp Đường Thiên Xu phong chính là hùng thụ của Hồng Mông Tử Huyền thụ. Tốt nhất là lập tức mang cành lá của nó tới đây cho Hồng Mông Tử Huyền thụ nhận diện.
Thời gian cấp bách, nhất định phải hành động ngay!”
Hồng Mông Tử Huyền thụ: “……”
Ngươi thật biết xoay chuyển lời nói ghê!
Rõ ràng là gia gia ngươi thiếu đạo đức hãm hại ta, tới miệng ngươi lại biến thành ‘giúp ta trồng giùm một tay’? Ngươi nói vậy lương tâm không cắn rứt à?!
Không hổ là cháu gái lão ấy, đúng là cùng một giuộc, đều là đen trong tim!
Tử trưởng lão cùng các trưởng lão khác thì còn đang ngây thơ cảm thán: “Không ngờ Huyết Phệ Hoàn kia ngoài việc gi.ết người vô số, lại còn từng làm chuyện tốt như vậy!”
Lúc này, Phượng Khê quay sang hỏi Hồng Mông Tử Huyền thụ:
“Ngươi không nói là sau nửa canh giờ nở hoa sẽ kết quả sao? Còn nói trước khi mặt trời lên thì quả sẽ chín cơ mà.
Thế mà sao ta thấy chẳng giống tí nào vậy?”
Hồng Mông Tử Huyền thụ rấm rứt khóc ròng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-441.html.]
“Ta vừa rồi mải lo rút căn của ngươi, quên mất chuyện kết quả…”
Phượng Khê: “……”
Sau khi nghe nó giải thích, Phượng Khê mới hiểu: cái gọi là “nửa canh giờ kết quả” chỉ là khoảng thời gian tương đối, không phải cứng nhắc.
Thời điểm kết quả thật ra do chính Hồng Mông Tử Huyền thụ lựa chọn, tuỳ tình huống mà chọn thời cơ tốt nhất.
Nếu rảnh thì hoa nở xong là kết trái liền.
Nhưng nếu đang lo nghĩ việc gì, thì quá trình kết quả sẽ bị trì hoãn.
Phượng Khê thuật lại lời của nó cho các trưởng lão nghe, lập tức khiến mọi người choáng váng tột độ.
Thì ra là vậy á?!
Ngay lúc ấy, có người mang cành lá cây cổ thụ tới. Hồng Mông Tử Huyền thụ nhìn thoáng đã nhận ra là của hùng thụ, lập tức thúc giục Phượng Khê: mau, mau đem nó nhổ đem về bên ta!
Phượng Khê liền phái vài trưởng lão tinh thông trận pháp đến đào cây, không quên dặn kỹ: “Dưới tàng cây khả năng có trận pháp, cẩn thận cho ta!”
Các trưởng lão sửng sốt. Nàng... ra lệnh cho bọn họ á?
Cái nàng kia chẳng phải là tiểu tạp dịch gần bị đuổi khỏi tông môn sao?
Còn dám sai khiến chúng ta?
Mấu chốt là thái độ nàng còn rất đỗi tự nhiên!
Cứ như thể chuyện này là đương nhiên vậy, như thể trưởng lão như bọn họ sinh ra là để nghe nàng điều phối!
Chỉ có Tử trưởng lão là hớn hở vô cùng:
“Đây là đồ đệ ta! Chính là đồ đệ ta! Trời ơi tiếc gì không thể gào to mấy tiếng cho thiên hạ đều biết!!”
Một canh giờ sau, cây cổ thụ được mang trở về.
Dù vẫn có dáng vẻ cổ thụ, nhưng hình dáng bề ngoài đã không còn giống với những gì Phượng Khê từng thấy nữa.
Ngược lại, nó giống hệt Hồng Mông Tử Huyền thụ.
Phượng Khê thầm nghĩ: “Quả nhiên không sai, dưới gốc cây kia có trận pháp che mắt.”
Các trưởng lão trận pháp xác nhận suy đoán ấy:
“Dẹp nhân phẩm hắn sang một bên, chỉ riêng trình độ trận pháp của Huyết Phệ Hoàn đã là kinh tài tuyệt diễm!
Hắn chôn ba tầng trận bàn dưới gốc cây, mà còn là trận lồng trận!
Nếu không phải là người tinh thông trận pháp, cho dù có đào gốc lên cũng khó phát hiện!”
“Cũng may hắn không mưu hại ai, nếu không, chỉ cần thay bằng công kích trận, chắc chắn có người ch.ết.”
“Ba trận bàn ấy cực kỳ tinh xảo, mỗi cái chỉ bằng nửa bàn tay! Quả nhiên là thiên tài trong giới trận pháp!”
…
Phượng Khê cảm khái: "Gia gia kia của ta quả thật có bản lĩnh, không hổ là người từng dám chôn bảo vật ngay cạnh mộ cha mình!"
Cảm thán thì cảm thán, nàng vẫn không để mình nhàn rỗi. Nhanh chóng chỉ huy mọi người chuyển cây cổ thụ về cạnh Hồng Mông Tử Huyền thụ.
Sau đó, nàng còn sai người đi lấy suối nước của Thiên Thủy Thần Đàm để tưới cây.
Ngoài ra, nàng cũng mời mấy trưởng lão tinh thông nuôi trồng ma thực cùng nhau thi triển pháp quyết, thúc sinh khí thụ.
Dưới sự phối hợp hoàn hảo, cây cổ thụ rất nhanh liền bung lá vươn cành.
Ngay khoảnh khắc ấy, hoa của Hồng Mông Tử Huyền thụ toả ra hương thơm ngát lòng người, từ từ kết thành quả.
Mọi người đều nín thở chờ đợi...
Không biết lần này, đám quả kia... có còn chế.t non nữa không…