440. Nhật chiếu hương lô sinh tử yên
Hồng Mông Tử Huyền thụ tức giận đến mức bùng nổ, cành lá tung bay loạn xạ như trận chiến hoa rơi, cả tán cây bỗng chốc xanh um trở , vươn tới chỗ Phượng Khê mà tấn công.
Có điều, bộ đợt công kích đều các trưởng lão chắn hết, ngay cả góc áo của Phượng Khê cũng chạm .
Phượng Khê mặt quỷ khiêu khích:
“Đánh trúng! Đánh trúng! Tức ch.ết ngươi! Tức chế.t ngươi!”
Các trưởng lão: “……”
Ngươi là ch.ó thiệt đấy ?!
Hồng Mông Tử Huyền thụ rõ ràng chọc đến phát điên!
Cành lá điên cuồng vung vẩy, suýt chút nữa biến thành máy xay thịt!
Chẳng mấy chốc, mặt đất phủ một lớp cánh hoa dày đến dẫm lún.
Phượng Khê mặt dày hớn hở phủi phủi cánh hoa dính nhẫn trữ vật :
“Cánh hoa đúng là của quý đó nha! Làm điểm tâm , nấu mứt cũng ngon, thì đem ngâm bồn tắm, thơm mê ly luôn!
Ngươi tiếp tục lắc , càng rụng nhiều càng !”
Nghe thế, Hồng Mông Tử Huyền thụ thèm lắc nữa, bắt đầu dùng lá biến thành mũi tên, b.ắ.n về phía Phượng Khê.
Phượng Khê chống nạnh hô to:
“Coi bộ dạy dỗ ngươi một trận thì ngươi trời cao đất rộng là gì! Ta đây Huyết Vô Ưu thiếu đạo đức cỡ nào, ngươi ?
Đợi trái cây ngươi chín , tự tay cho ngươi ‘tỉa tóc’, đảm bảo ngươi nổi bật giữa rừng cây, nhất chi độc tú!”
Hồng Mông Tử Huyền thụ ban đầu còn hiểu "nhất chi độc tú" là gì, đến khi hiểu ý là cạo trọc đầu , lập tức tím mặt vì giận!
Thật sự là thiếu đức quá thể!
Hồng Mông Tử Huyền thụ tức đến mức bốc khói tím!
Phượng Khê cảm khái:
"Thì câu 'Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên' là thật đó nha! Khói tím thật sự nha!"
Chưa kịp cảm thán xong, nàng chợt nghĩ đến một chuyện khác.
Theo lời Thượng trưởng lão, khi Hồng Mông Tử Huyền thụ nở hoa nửa canh giờ sẽ kết quả, chờ mặt trời lên là quả sẽ chín.
Mà giờ cây nổi điên nửa ngày trời, trời sắp sáng đến nơi, hoa thì vẫn nở tưng bừng, ý định kết quả gì cả.
Đây là cái qu,ỷ gì?!
Phượng Khê lập tức đổi sắc mặt, giọng nghiêm túc đầy cảm tình:
“Tiểu Tử , lúc nãy vì sốt ruột nên lời khó , nhưng xuất phát điểm là cho ngươi.
Ta thật lòng lo lắng cho ngươi đấy!
Ngươi thông hôn cũng , nhưng ngươi cho trái cây vì ch.ết non chứ?
Biết nguyên nhân thì mới bốc thuốc đúng bệnh, mới giúp ngươi, đúng ?
Ta tin ngươi cũng nở hoa mà quả, đúng ?”
Thấy thế công rõ ràng yếu bớt, Phượng Khê tiếp tục:
“Cả thiên hạ chỉ mỗi ngươi là Hồng Mông Tử Huyền thụ. Nếu cứ thế mà trái, ngươi lấy hậu duệ?
Lỡ một ngày ngươi quy tiên, cả tộc ngươi coi như tuyệt diệt!
Ngươi cảm thấy với tổ tiên ? Có với Lang Ẩn Uyên bọn ?
Vì ngươi, chúng bỏ bao công sức, tài vật. Không xa, cả cái đỉnh núi lớn thế cho mọc nổi một cọng cỏ để ngươi thoải mái sinh trưởng.
Vậy mà ngươi thấy cảm kích chút nào ?!”
Hồng Mông Tử Huyền thụ dừng công kích, lá cây cũng cụp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-440.html.]
Phượng Khê gật đầu hài lòng:
“Quả nhiên là cây đạo lý, nhầm ngươi!
Được , giờ xem vì trái ngươi ch.ết non?”
...Im lặng.
Hồng Mông Tử Huyền thụ chẳng trả lời gì, vì … nó !
Phượng Khê vỗ trán cái bốp:
“Ai da, quên béng là ngươi !
Thế , chúng lập khế ước tạm thời để tiện giao tiếp.
Nói xong giải khế ước ngay. Ta chỉ là tiểu phế vật thôi, ngươi sợ gì chứ?
Nào, ký luôn !”
Dứt lời, nàng bắt đầu thi triển pháp thuật khế ước.
editor: bemeobosua
Hồng Mông Tử Huyền thụ khẽ lay động vài cái, cuối cùng vẫn ký khế ước với nàng.
Ngay lập tức, trong thức hải của Phượng Khê mọc một cây non, giọng điệu hung dữ rống lên:
“Nha đầu thúi! Ngươi tiêu ! Ta sẽ nuốt thức hải của ngươi, biến ngươi thành phân bón!”
Phượng Khê rùng :
“Trời đất, ngươi hại ? Ta sợ quá ~ Hù ch.ết ~”
Hồng Mông Tử Huyền thụ: “……”
Trong lúc nó còn đang đơ , vài bóng lao tới, tẩn nó một trận trò.
Trong đó hai chiếc giày đánh là hung nhất, từng cú từng cú đá cây, thậm chí còn… ném giày!
Hồng Mông Tử Huyền thụ đau tức, oà:
“Cái tên gia gia nhà ngươi ! Ngươi càng !
Hai ông cháu các ngươi là tai họa đời , đúng là thiếu tám đời đức mà!”
Phượng Khê sững sờ … Ơ, chỗ còn chuyện liên quan đến gia gia nàng?
Nàng tò mò hỏi:
“Gia gia gì ngươi ?”
Hồng Mông Tử Huyền thụ uất ức gào lên:
“Tộc từ xưa một đực một cái cùng sinh cùng phấn, cứ mà kết trái vui vẻ.
Vậy mà Huyết Phệ Hoàn, cái đồ thiếu đạo đức , chỉ vì vụng trộm cho vài quả, liền thô bạo đào luôn cây đực mất!
Phu thê chúng chia ly mấy vạn năm, giờ sống c.hết còn chẳng , hu hu hu…”
Hồng Mông Tử Huyền thụ như mưa, uất ức chẳng nên lời.
Lăn qua lăn vẫn là mắng Huyết Phệ Hoàn thiếu đức, đen tám đời mới gặp .
Nó hận đến mức đào mộ lên, róc thịt nấu cháo!
Phượng Khê: “……”
Gia gia!
Gia gia ruột của con đó nha!
Ông đúng là loạn!
Mấy chuyện thiếu đạo đức thế mà ông còn bắt con sửa khắc văn giúp?
Sửa thì sửa, nhưng đừng để dòng “Thiếu chút nữa gây thành đại họa”, mà sửa cái kiểu xóa luôn “Thiếu chút nữa” thì đúng là hổ!