Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:58:30
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

44. Ngươi còn thiếu đạo đức nữa

Tiểu hắc cầu khoe khoang hết nửa ngày, cuối cùng mới chịu hé miệng:

“Đám ngọc giản đó đều là mảnh của cùng một quyển sách, nếu không thì làm sao cùng lúc chui vào thức hải của ngươi được? Còn vì lý do gì mà nổ tan tành thì… ta cũng chịu.”

Phượng Khê thấy cái cục than này cũng chẳng biết được bao nhiêu, tạm gác chuyện đó qua một bên đã. Việc quan trọng bây giờ vẫn là — tu luyện!

Thế là mấy ngày tiếp theo, ban ngày nàng đi truyền công đường nghe giảng, tối về lại ngồi xếp bằng tu luyện. Mỗi ngày ngủ được chừng… hai canh giờ là cùng.

Ngay cả tiểu hắc cầu cũng phải câm nín thừa nhận: “Nha đầu thúi này liều mạng thật…”

Hôm nay, Phượng Khê tung tăng như chim sẻ đi học như thường lệ, vừa vào cửa liền ngớ người — trong lớp ngoài nàng và Ngũ sư huynh Quân Văn ra thì chỉ lèo tèo vài ba đệ tử ngồi cho có.

“Nè, Ngũ sư huynh, hôm nay sao vắng tanh vậy? Trong tông có chuyện gì hả?”

Quân Văn vừa ngáp vừa chống cằm: “Tiểu sư muội, không phải có chuyện gì đâu… là bởi vì hôm nay lên tiết luyện đan đó.”

Phượng Khê vừa nghe là hiểu ngay.

Tu chân giới có sáu ngành nghề chính gọi chung là Tu chân lục nghệ: Kiếm đạo, luyện đan, luyện khí, trận pháp, chế phù, ngự thú.

Trong năm đồ đệ thân truyền của sư phụ Tiêu Bách Đạo, chỉ có Nhị sư huynh Bùi Chu là học chế phù, còn lại bốn người — kể cả nàng giờ — đều đi theo kiếm đạo.

Không giống như ba tông môn lớn còn lại, đệ tử thân truyền nhà người ta ít nhất cũng phân tán mỗi ngành một tí. Chứ Huyền Thiên Tông tụi ta, lần nào tham gia đại hội bốn phái cũng chỉ biết lót đường cho thiên hạ.

Hiểu nôm na là: Tông môn nghèo nên chọn khoa cũng "nghèo" — toàn bộ ôm nhau học kiếm cho tiết kiệm.

Mà giờ lại có thêm một kẻ có đan điền hỏng như nàng thì xin chào luôn luyện đan, trực tiếp… nghỉ học luôn!

Không chỉ đệ tử thân truyền, mà từ nội môn tới ngoại môn, chín phần mười đều học kiếm đạo cả.

Chứ không phải họ không thích luyện đan đâu — mà là không có tiền!

Làm luyện đan sư thì phải luyện tới cả trăm lần mới ra cái gì đó nên hồn, mà dược liệu thì mắc như vàng. Huyền Thiên Tông nghèo rớt mồng tơi, lấy gì cấp phát?

Làm chế phù thì phải có bùa, mực; luyện khí thì cần nguyên liệu; làm trận pháp thì cần bàn trận… thứ gì cũng đòi tiền, đòi của.

Thế là theo thời gian, chẳng ai rảnh đâu đ.â.m đầu vào mấy ngành đó nữa. Hết thảy gom lại học kiếm cho tiết kiệm.

Cho nên lớp học hôm nay mới thưa thớt như thế.

Phượng Khê còn đang ngẫm nghĩ thì Quý trưởng lão – người dạy môn luyện đan – đã thong thả đi vào.

Có vẻ như lão đã quá quen với cảnh lớp vắng như chùa Bà Đanh nên chẳng buồn giới thiệu dạo đầu, vô liền chủ đề chính: Phương pháp luyện chế Cầm Máu Đan.

Bên này, Quân Văn nghe được một nửa thì đầu bắt đầu gật gù như gà mổ thóc. Chưa bao lâu sau, huynh ấy… ngủ ngon lành.

Phượng Khê thật ra cũng không có hứng thú gì với việc luyện đan. Mục tiêu cấp bách hiện giờ của nàng là mau mau tu ra thêm hai đường linh căn nữa, chứ tinh lực đâu mà bày đặt đốt lò nấu thuốc?

Nàng đang ngồi gật gù sắp ngủ thì Quý trưởng lão chợt thở dài một tiếng:

“Xem ra mấy đứa tụi ngươi chẳng đứa nào có hứng với luyện đan cả, vậy thì khỏi cần phí thời gian đôi bên, tự luyện đi cho xong!

Haiz… Giá mà Huyền Thiên Tông ta có thêm vài vị luyện đan sư, nhất là mấy vị Địa giai luyện đan sư ấy… thì lo gì thiếu linh thạch!

Mỗi tháng chỉ cần mở vài lò luyện đan, là linh thạch chất như núi, tông môn phất lên như diều gặp gió!

Thôi, nói cũng vô ích…”

Phượng Khê: (???)

Ai nói vô ích? Rất hữu ích là đằng khác!

Nàng bây giờ ngoài việc thiếu linh căn thì chính là… thiếu tiền!

Lúc này, trong thức hải vang lên giọng nói yếu ớt của tiểu hắc cầu:

“Ngươi còn thiếu đạo đức nữa…”

Phượng Khê làm bộ không nghe thấy, đợi Quý trưởng lão vừa xoay người đi thì nàng lon ton chạy theo sau, mặt mày sáng rỡ như có đèn soi:

“Quý trưởng lão! Con thật sự có hứng với luyện đan lắm ạ! Cực kỳ luôn!

Con mỗi ngày đều mơ thấy mình đang luyện đan!

Con có thể theo người học được không?!”

Quý trưởng lão vốn cũng có ấn tượng khá tốt về Phượng Khê. Thật ra không chỉ ông, trong tông môn ai cũng có thiện cảm với nàng.

Nghe nàng nói xong, ông cười ha hả:

“Tiểu Khê à, con có lòng muốn học là chuyện tốt, nhưng mà cũng phải đợi đan điền con hồi phục đã.”

Đây chỉ là cái cớ nói cho êm tai thôi, chứ thật ra ông không mấy kỳ vọng vào nàng.

Luyện đan sư thì tốt nhất là có Hỏa linh căn, giỏi nữa là song linh căn Hỏa Mộc.

Còn Phượng Khê? Ba loại linh căn: Thủy, Mộc, Hỏa. Trong đó Thủy với Hỏa lại còn khắc nhau, trời sinh đã không thích hợp làm luyện đan sư.

Chưa kể đan điền nàng còn bị thương nữa.

Phượng Khê thì đương nhiên không dễ bỏ cuộc, nhưng tiếc là Quý trưởng lão nhất quyết không chịu nhượng bộ.

Cuối cùng, nàng tiu nghỉu rời đi như cái cây mất nước.

Quý trưởng lão tưởng đâu nàng thôi rồi, ai dè sáng hôm sau vừa bước vào phòng luyện đan, ông đã thấy Phượng Khê đứng đó.

“Quý trưởng lão, hôm nay truyền công đường được nghỉ, con tới ngó người một chút nè.”

Quý trưởng lão biết thừa mục đích thật sự của nàng là gì, nhưng cũng không đuổi. Ông bắt đầu dạy mấy đệ tử luyện đan như bình thường.

Mấy đệ tử này đều là luyện đan sư chính quy trong tông môn, có điều thiên phú bình thường, giỏi nhất cũng chỉ mới đạt tới Huyền giai nhị phẩm.

Luyện đan sư được chia làm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi cấp lại chia chín phẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-44.html.]

Mà Quý trưởng lão là Địa giai ngũ phẩm luyện đan sư, danh tiếng thuộc hàng đầu trong toàn Bắc Vực đại lục.

Hôm nay, ông giảng dạy về Thanh Linh Đan. Bài học gồm hơn ba mươi loại dược liệu, quy trình luyện chế lại rắc rối vô cùng.

Chỉ riêng phần đan ấn đã có hơn năm loại.

Mấy đệ tử ngồi nghe mà mặt mày nhăn như bánh bao thiu, rõ ràng là chưa tiêu hóa nổi.

Quý trưởng lão lặp lại mấy lần, sau đó mới để bọn họ bắt tay vào luyện tập.

Phượng Khê ngồi hóng một hồi, bèn tò mò hỏi:

“Quý trưởng lão, hôm nay chỉ dạy mỗi Thanh Linh Đan thôi ạ? Không dạy thêm cái gì khác sao?”

Quý trưởng lão: “…… Một mình cái Thanh Linh Đan này đủ để tụi nó học một tháng, thậm chí vài tháng còn chưa chắc tiêu hóa xong.”

Phượng Khê nghe xong gật đầu một cái, không hỏi nữa.

Sau đó nàng lại tám chuyện đôi câu với Quý trưởng lão, rồi vội vã rời đi.

Quý trưởng lão nhìn theo, chỉ biết lắc đầu: “Nha đầu này còn nhỏ tuổi, cái gì cũng háo hức muốn học…”

Và thế là — Phượng Khê lon ton đi tìm Quân Văn.

Ngũ sư huynh, huynh biết chỗ nào có thể mua lò luyện đan không? Ta muốn bắt đầu luyện đan!”

Quân Văn: “……”

Mới vừa được yên mấy ngày, tiểu sư muội lại bắt đầu nói năng linh tinh rồi.

Muội muốn luyện đan?

Muội biết luyện à?

Chưa kể luyện đan ngốn thần thức với linh lực như nước chảy, muội chống đỡ nổi không đó?

Hắn cố khuyên nhủ mấy câu, ai dè Phượng Khê cứng đầu không chịu đổi ý.

Quân Văn nghĩ bụng: Thôi được, muội muốn luyện thì cứ luyện. Để muội nếm mùi khổ rồi tự bỏ cho biết!

Thế là hắn nói:

“Bắc Phong có cái chợ nhỏ, trong đó tụi đệ tử hay bày bán mấy món không dùng đến. Ta đưa muội qua xem có ai bán lò luyện đan không.”

Hai người cùng nhau đến Bắc Phong. Không ngờ thật sự tìm được một cái lò luyện đan, chỉ là… nó cụt mất một chân.

Phượng Khê thấy không vấn đề gì: “Dưới kê thêm cái gì đó là được.”

Dù gì cũng chỉ để tập luyện, tốt mấy cũng phí của.

Ngoài lò luyện đan, nàng còn mua thêm một đống dược liệu phụ trợ để luyện chế Thanh Linh Đan.

Trong nhẫn trữ vật của nàng vốn có sẵn vài vị chủ dược, vậy là tiết kiệm được một mớ linh thạch.

Sau đó, nàng hí hửng kéo lò về sân viện của mình.

Quân Văn lo lắng không yên, cũng lẽo đẽo đi theo.

Phượng Khê làm theo đúng các bước mà Quý trưởng lão giảng hôm qua, bắt đầu luyện đan.

Không thể không nói, trông cũng ra dáng lắm, ngay cả đan ấn cũng đúng.

Quân Văn đang định tán thưởng vài câu, thì…

"Ùng ùng ——!"

Khói đen cuồn cuộn phun ra từ lò luyện đan, bay thẳng lên trời như có ai đốt pháo đón tết!

“Khụ! Khụ! Khụ khụ khụ!”

Quân Văn suýt nữa ho đến nội thương!

Không chỉ mình hắn, mà mấy sân viện xung quanh cũng vang lên tiếng ho dồn dập như hội thi sặc khói tập thể.

Phượng Khê cuống cuồng dập lò, giấu tang vật, diệt chứng cứ, nhưng chưa kịp dọn sạch thì… Tiêu Bách Đạo xuất hiện đúng lúc.

“Tiểu Ngũ! Nhất định lại là ngươi gây hoạ! Ta biết ngay mà, ngươi mà được yên thân mới là lạ đó!”

Quân Văn mắt đỏ hoe vì sặc: “……”

Sư phụ ơi, ngài có nhớ con là kim linh căn không ạ?

Con còn lâu mới muốn luyện đan! Con có cái thiên phú đó đâu mà ham!!

Phượng Khê ho nhẹ hai tiếng, ngượng ngùng cười:

“Sư phụ, người hiểu lầm Ngũ sư huynh rồi, chuyện này là do con làm đó.

Hôm qua con nghe Quý trưởng lão nói luyện đan sư có thể kiếm rất nhiều tiền, nên con muốn thử một chút.

Biết đâu con có thiên phú thật, sau này có thể góp sức vì tông môn, giúp sư phụ bớt gánh nặng thì sao?

Ai ngờ luyện không ra đan, lại ra khói… con lỡ tay thôi ạ.

Ngài muốn phạt con thế nào cũng được, miễn đừng giận quá ảnh hưởng thân thể!”

Tiêu Bách Đạo vừa nghe, ánh mắt đầy trìu mến, vỗ vai nàng cảm động nói:

“Tiểu Khê, con đúng là đứa nhỏ hiểu chuyện!”

Quân Văn: “……”

Nếu là con làm thì là gây họa, tiểu sư muội làm thì gọi là hiểu chuyện?

Sư phụ ơi, người thấy như vậy có… thiên vị quá đáng không?

Mọi người hay nói “cha kế mẹ kế”, còn con đây… chắc là kiểu sư phụ kế!

Loading...