438. Gây hoạ tinh im im, quá nửa là đang lặng lẽ làm chuyện xấu!
Hai người kích động đến mức trong lòng như có lửa thiêu, kính nhi viễn chi cũng chẳng nổi!
Tuyệt đối có bảo bối!
Cảnh tượng thế này, không sai vào đâu được, chính là dị tượng khi dị bảo hạ thế!
Cơ duyên lần này, ai nhanh tay thì người đó hưởng!
Hiện giờ chính là đua nhau tốc độ!
Quân Văn vừa chạy vừa than thở:
“Lang Ẩn Uyên đúng là nhiều quy củ phiền phức, trừ phi gặp tình huống đặc biệt được cho phép, bằng không ngự kiếm phi hành là bị cấm! Chứ không thì hai ta sớm đã cưỡi kiếm bay tới rồi.”
Dạo gần đây, hắn được Nam Cung trưởng lão dạy ngự kiếm phi hành, còn được cho một thanh ma kiếm.
Tuy là ma kiếm chưa có kiếm linh, nhưng chuyện ngự kiếm bay thì hoàn toàn dư sức.
Nếu có lệnh cho phép, hắn có thể quang minh chính đại cưỡi kiếm mà không sợ ai dị nghị.
Phượng Khê nghe nhắc tới ngự kiếm phi hành, bất chợt nhớ ra: hình như cây Mộc Kiếm của nàng cũng đã lâu không thấy động tĩnh gì…
Gây hoạ tinh im im, quá nửa là đang lặng lẽ làm chuyện xấu!
Nàng lập tức dùng thần thức tra xét trong nhẫn trữ vật, đảo một vòng mà chẳng thấy bóng dáng Mộc Kiếm đâu.
Nàng liền hỏi đám đạo cụ ăn bám trong túi: “Mộc Kiếm đâu rồi?”
Càn Khôn Phiên nghĩ nghĩ rồi đáp: “Hình như lúc trước nó chui vào cái hòn đá đôi nào đó rồi!”
Phượng Khê động thần thức, quát:
“Lăn ra đây!”
Tức thì, Mộc Kiếm từ trong đôi đá chui ra.
Trông nó cực kỳ bình tĩnh.
Vì rõ ràng nó vừa đi ăn no về, mà hòn đá kia nhìn cũng chẳng có gì lạ.
Phượng Khê đang định dùng thần thức tra hỏi vài câu thì Quân Văn bỗng nhiên kêu lên:
“Tiểu muội, người bay kìa!”
Phượng Khê sững lại, ngẩng đầu nhìn, liền thấy không ít người mặc y phục trưởng lão đang ngự kiếm bay tới!
Mắt nàng lập tức sáng rỡ: “Ca, ca mang muội bay theo đi! Dù sao trưởng lão cũng bay rồi, chúng ta bay cũng không tính là phạm quy!”
Quân Văn không nói hai lời, lập tức triệu hồi ma kiếm Nam Cung trưởng lão cho, cõng Phượng Khê cưỡi kiếm bay lên không.
Phượng Khê bị cảnh tượng trên trời thu hút, lại thấy Mộc Kiếm chẳng có gì bất thường, nên cũng không truy cứu thêm.
Mộc Kiếm thì… rõ ràng có chút bất mãn.
Ngươi cưỡi cái thanh phá kiếm kia làm gì chứ?!
Ta cũng có thể mang ngươi bay nha!
Còn đảm bảo trải nghiệm bay mượt gấp trăm lần đôi giày rách kia!
Nó không tiếng động mà tức tối một hồi, sau đó lại chọc chọc cái đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân vài cái, rồi mới tiếp tục chui vào lại bên trong hòn đá đôi.
Chưa đến nửa khắc sau, Phượng Khê và Quân Văn đã hạ xuống đỉnh Ngọc Hành Phong.
Phượng Khê vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, liền cảm thấy hơi chán nản.
Trước mắt nàng là một cây đại thụ che trời, trên cành nở đầy những đoá hoa tím phát sáng, thì ra hào quang dị tượng là từ đây mà ra.
Nàng vốn tưởng là bảo vật giáng thế, ai dè chỉ là một cái cây!
Tưởng đâu phát tài, ai ngờ vừa mới nở hoa đã hết hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-438.html.]
Nhưng đã tới thì cứ xem náo nhiệt một chút vậy.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, phát hiện không ít gương mặt quen thuộc, à không, là đã gặp một lần.
Chính là mấy người từng cứu nàng ở Trảm Hoàn Hải!
Thế là nàng cười hì hì, tới bên từng người chào hỏi.
Không ít trưởng lão thấy nàng, liền nhớ lại cảnh rong biển phiêu bạt theo sóng hôm nào, không khỏi cười thầm.
Chỉ có điều trong lòng cũng hơi thắc mắc, tiểu nha đầu này sao lại chạy đến tận đây?
Phượng Khê chào hỏi xong, liền thấy Thượng trưởng lão, sư phụ của Đào Song Lâm, liền lon ton đi tới:
“Thượng trưởng lão, thật là trùng hợp nha! Ngài cũng ở đây? Có thể nói cho ta biết, cái cây kia là cây gì không?”
Thượng trưởng lão vừa thấy nàng là nhức đầu, nhưng đông người xung quanh, không tiện làm khó một tiểu tạp dịch như nàng.
editor: bemeobosua
Đành phải đáp:
“Đó là Hồng Mông Tử Huyền thụ, kết trái gọi là Hồng Mông Tử Huyền quả, vô cùng trân quý.
Cây này nở hoa rất thất thường, sau khi nở hoa chỉ nửa canh giờ là kết trái, trước khi mặt trời mọc sẽ chín.”
Phượng Khê nghe xong, mắt lập tức sáng như sao:
"Trước khi mặt trời mọc sẽ chín?"
Vậy chẳng phải ta có thể tranh thủ kiếm được mấy quả?!
Thượng trưởng lão hình như đoán được nàng đang tính gì, cười lạnh nói:
“Đừng có mơ tưởng!
Đừng nói là mấy trái này đều phải giao nộp lên trên, mà quan trọng là, theo ghi chép, cây này mỗi lần hoa nở đầy cành, kết trái xong đều ch.ết non, chưa từng có quả nào thành thục cả.”
Phượng Khê nghe vậy, lòng nguội nửa bát chè.
Tuy thế, nàng vẫn không nhịn được hỏi:
“Vì sao lại ch.ết non?”
Thượng trưởng lão trừng mắt:
“Ta mà biết thì đã báo tông môn rồi! Được rồi, đừng hỏi đông hỏi tây nữa, mau tránh ra!”
Phượng Khê xụ mặt lui qua một bên, Quân Văn cũng như con chim nhỏ theo sát nàng.
Hai người tìm một chỗ khuất ngồi bệt xuống đất, rồi cùng lúc thở dài.
Giấc mộng phát tài tan tành!
Giờ đã là nửa đêm về sáng, Phượng Khê ngáp một cái, Quân Văn cũng ngáp theo, rồi cả hai… gục xuống ngủ luôn.
Thượng trưởng lão thấy mà cạn lời.
Lúc này, các trưởng lão khác trên Ngọc Hành Phong lục tục kéo đến.
Túy trưởng lão và Tử trưởng lão cũng nằm trong số đó.
Túy trưởng lão vừa thấy Phượng Khê ngủ ngáy khò khò ở đó thì nhíu mày, đang định lên tiếng, Tử trưởng lão đã nghiến răng nói:
“Con bé tiểu Vô Ưu này thật là! Sao lại ngủ được ở đây?!
Chỗ này là nơi để ngủ à?!”
Túy trưởng lão đang định phụ họa, thì thấy Tử trưởng lão chạy lại, lôi ra cái chăn, nhẹ nhàng đắp cho Phượng Khê:
“Gió lớn thế này, đừng để cảm lạnh.”
Túy trưởng lão: “……”