Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 433
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:55:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
433. Tử trưởng lão mừng tới mức như sống lại từ cõi ch.ết.
Tử trưởng lão nói xong, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Phượng Khê.
Hắn siết chặt tay, lòng như có lửa đốt, hồi hộp đến mức hít thở không thông.
Không phải hắn không biết bình tĩnh, mà là... thật sự không bình tĩnh nổi nha!
Một đồ nhi tư chất nghịch thiên cỡ này, mấy vạn năm cũng chưa chắc gặp được một kẻ, nếu hắn không nhanh tay chớp lấy, mai sau có hối hận cũng chẳng biết đi đâu mà gào khóc!
Nói thật, nếu Phượng Khê không chịu nhận hắn làm sư phụ, thì đến ngày hắn c.hết cũng không nhắm mắt nổi!
Phượng Khê trong lòng thở dài.
Giống như... nước đã dâng tới cổ rồi còn ra vẻ mình không khát.
Ai...
Nàng đã cố giấu dốt hết sức, vậy mà vẫn bị ánh mắt như soi kim của Tử trưởng lão nhìn thấu.
Người quá xuất sắc cũng khổ, hào quang ấy có muốn giấu cũng giấu không nổi.
Còn Tử trưởng lão, muốn nhận đồ đệ thì nhận luôn đi, cần gì phải hứa cho ta bao nhiêu thứ tốt như thế? Cứ như ta là người ham tài không bằng!
Còn cái tên Đào Song Lâm kia nữa, gi.ết hắn có lợi ích gì? Không bằng vặt đầu hắn nấu cháo đầu heo còn có cơm ăn!
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt nàng đã nhanh nhẹn quỳ xuống:
“Sư phụ! Đồ nhi chẳng cần gì cả, chỉ mong được theo ngài học bản lĩnh, sau này hiếu thuận ngài thật tốt!”
Tử trưởng lão vui đến mức như sống lại từ cõi ch/ết!
Hai tay già nua run run nâng Phượng Khê dậy:
“Hài tử ngoan, hài tử ngoan! Dù con không cần, sư phụ cũng muốn cho!
Sư phụ chỉ có một mình con là đồ đệ bảo bối, sư phụ chính là của con!
Con chờ đó, sư phụ lập tức sai người chuẩn bị đại điển bái sư, để thiên hạ đều biết con là bảo bối của ta, xem còn ai dám bắt nạt con?!”
Phượng Khê đỏ vành mắt:
“Sư phụ, tấm lòng yêu thương của người, con hiểu rõ. Nhưng gia gia con trước đây hẳn đã làm chuyện gì khiến người oán trời giận, nên người trong Lang Ẩn Uyên đều không thích con.
Hai tháng nữa con cũng bị đuổi khỏi đây rồi, không cần thiết phải làm lễ bái sư rình rang như thế.”
Tử trưởng lão hừ lạnh: “Ai dám đuổi đồ đệ của ta?! Nếu chúng dám ép quá, vi sư theo con cùng đi!”
Phượng Khê lắc đầu: “Sư phụ, lời này người nói nghe thì ngầu đấy, nhưng vẫn là lời trong cơn tức giận thôi.
Người kể cho con nghe rõ gia gia con rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến mọi người oán hận đến vậy? ‘Trảm Hoàn Hải’ có liên quan gì đến ông không?”
Nàng vừa nói vừa kéo ghế cho Tử trưởng lão ngồi, lại rót một ly trà dâng lên.
Tử trưởng lão quả thực khát, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới mở miệng:
“Chuyện Huyết Phệ Hoàn năm đó, người biết không nhiều, chúng ta cũng chỉ nghe được chút da lông, vì chuyện đã xảy ra lâu rồi.
Nghe nói năm xưa Huyết Phệ Hoàn là thiên tài tuyệt thế, cả Lang Ẩn Uyên khó ai sánh kịp.
Tu luyện, luyện đan, luyện khí, trận pháp... thứ gì hắn cũng tinh thông cả.
Nhưng mà... hắn tính tình cuồng ngạo, tự đại, thích làm càn, chuyện vi phạm môn quy kể mãi không hết, là khách quen của Chấp Pháp Đường.
Ngay cả cái cây đại cổ thụ trước Chấp Pháp Đường ở Thiên Xu phong các ngươi, cũng là hắn trồng.
Hắn còn dõng dạc tuyên bố, cây có oai hay thẳng đều có thể trở thành đại thụ che trời, ý tứ là: quy củ đừng hòng trói buộc hắn.”
Phượng Khê nghe xong âm thầm cảm khái: Quả nhiên là gia gia ruột của ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-433.html.]
Nhà ta có truyền thống đam mê cây “đại cổ thụ”!
Tử trưởng lão tiếp tục:
“Lúc bình thường hắn gây rối thì thôi đi, có một lần không hiểu hắn giở trò gì khiến hộ đảo đại trận bị thủng một lỗ, nước biển từ đó chảy ngược vào đảo.
Dù đã sửa chữa, nhưng cứ mỗi mùng Một hàng tháng nước vẫn chảy vào.
Vì thế, nơi đó bị gọi là ‘Trảm Hoàn Hải’.
Cuối cùng, Huyết Phệ Hoàn bị phạt hai trăm trượng, đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên, vĩnh viễn không được quay lại.”
Phượng Khê nghi hoặc: “Gia gia con gây ra đại họa như thế, chỉ bị xử phạt có vậy thôi ạ?”
Tử trưởng lão lắc đầu: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không bình thường. Nhưng tất cả đều là nghe người ta nói lại, biết đâu chỉ là tin vịt thôi.
Đúng rồi, con biết vì sao bảy vị phong chủ đều không chịu thu hai huynh muội các con không?
Ngoài việc danh tiếng Huyết Phệ Hoàn xấu xa, còn vì hai lệnh bài Lang Ẩn mà các con cầm là do hắn trước khi rời đi... ‘thuận tay’ cầm theo.”
Phượng Khê: “……”
‘Thuận tay’?
Không phải là trộm sao?!
Nàng trước đó còn cảm thấy Lang Ẩn Uyên đối xử với họ quá bạc tình, giờ thì thấy người ta còn quá tử tế.
Với thân phận “hậu duệ kẻ trộm”, không bị đánh bay ra đảo là may rồi.
Phượng Khê cảm thấy tấm bia mộ của Huyết Phệ Hoàn không cần sửa lại.
Trừng phạt đúng tội! Xứng đáng!
editor: bemeobosua
Nhưng, nàng vẫn cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới Sài lão đầu, liền hỏi:
“Sư phụ, người có biết lão đầu ở Thiên Quyền Phong không ạ? Sài lão đầu ấy.”
Tử trưởng lão bĩu môi: “Biết chứ! Vừa lười vừa ham ăn, chiếm tiện nghi không ai bằng! Còn là một lão phế vật nữa!
Luyện Khí Các chẳng qua nể mặt sư phụ hắn năm xưa nên mới mắt nhắm mắt mở, bằng không đã sớm đá hắn đi quét dọn rồi!”
Phượng Khê tò mò: “Sư phụ hắn là ai ạ?”
“Là các chủ đời trước của Luyện Khí Các, đã mất lâu rồi.
Trong đám đệ tử của Tần các chủ, chỉ có mỗi hắn là vô dụng, mấy người còn lại đều làm trưởng lão trong đảo rồi, đại sư huynh còn là phong chủ Thiên Quyền Phong.”
Phượng Khê nghe xong hiểu liền: Sài lão đầu chính là kiểu “em út trong một gia tộc toàn thiên tài”.
Tuy mình là phế vật, nhưng các sư huynh đều cực lợi hại!
Nhưng nàng vẫn cảm thấy ông ta chính là kiểu “ẩn cư cao nhân giả nghèo giả khổ”.
Sau này cần gì, nàng cứ mặt dày đến xin xỏ, dù ông ta thật vô dụng cũng có thể nể mặt vài vị sư huynh kia mà giúp nàng một tay. Tóm lại không lỗ!
Lúc này, Tử trưởng lão hơi mất hứng hỏi: “Con hỏi hắn làm gì?”
Phượng Khê cười tủm tỉm: “Trước đó con tìm ông ta mua lò luyện đan, ông ta không bán. Con chỉ muốn hỏi chút thôi mà.”
Tử trưởng lão hừ lạnh: “Đừng trông mong gì ở hắn, toàn bán mấy thứ vô dụng! Hôm nào vi sư tìm cho con cái lò tốt hơn!”
Chỉ có lò luyện đan cấp Thiên mới xứng với đồ nhi ngoan của ta!
Tiếc là lò cấp Thiên có cầu cũng khó được, đành lui một bước mà kiếm tạm cái cấp Địa vậy…
Nhưng, lò luyện đan chỉ là chuyện nhỏ. Việc lớn nhất bây giờ là: làm sao giữ đồ đệ bảo bối này lại Lang Ẩn Uyên đây?