Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 431
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:55:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
431. Giống như ta đang mắng chính mình vậy
Đào Song Lâm thoạt đầu còn sững người, kế đó liền thẹn quá hoá giận:
“Ngươi… ngươi dám há mồm đòi kiểu sư tử ngoạm trời như thế? Đây là báo ân mà thành ra đòi nợ hả?!”
Phượng Khê gật gù:
“Đúng thế, ta chính là sư tử há to mồm, cũng chính là kiểu báo ân 'trả lễ kiểu mới', vì ngươi nói chuyện thực sự chối tai.
Nếu ngươi không muốn nhận lòng tốt của ta thì câm miệng là được, ta cũng đâu có thiết gì tạ lễ của ngươi.
Nhưng mà ngươi cố tình chạy đến đây lảm nhảm mấy lời khó nghe, rõ ràng là tự ngươi tìm phiền phức!
Vậy nên, hoặc là ngươi bồi thêm mười vạn ma tinh, hoặc thu hồi cái Ma Khí phòng ngự kia đi, từ nay về sau ngươi thiếu ta một cái mạng!”
Đào Song Lâm tức mà hóa cười!
Ta thiếu ngươi một cái mạng á?!
Mạng của ta từ khi nào mà rẻ mạt thế này?!
Ơ?
Nghe kỹ lại giống như ta đang tự mắng chính mình…
editor: bemeobosua
Hắn còn chưa kịp cãi, Thượng trưởng lão của Thiên Quyền Phong đã nhíu mày quát nhẹ:
“Song Lâm, xin lỗi!”
Đào Song Lâm ngơ ngác:
“Sư phụ, con…”
Nhìn thấy sắc mặt Thượng trưởng lão âm trầm như sắp đổ mưa, hắn đành ngậm miệng, nghiến răng nặn ra mấy chữ với Phượng Khê:
“Thực xin lỗi, là ta ăn nói lỗ mãng, mạo phạm.”
Phượng Khê cười tươi rói:
“Đào sư huynh à, nếu huynh thành tâm xin lỗi, ta đây cũng thành tâm tiếp nhận.
Thực ra ta vốn chẳng định đòi huynh cái gì mà mười vạn ma tinh đâu, chỉ là cảm thấy trước mặt bao người, ta phải giữ mặt mũi cho huynh, là đệ tử thân truyền mà.
Chứ nếu việc này truyền ra ngoài, lỡ đâu có người nói Đào sư huynh ngược đãi ân nhân, nói chuyện âm dương quái khí, vô ơn bạc nghĩa thì không hay chút nào.
Huynh nói có phải không?”
Đào Song Lâm suýt nữa tức ói má.u!
Ngươi nếu không nói thì còn chẳng ai nghĩ như thế, ngươi vừa nói ra, cả thiên hạ đều mặc định là thật rồi!
Hắn hận không thể một cước đá Phượng Khê xuống Trảm Hoàn Hải, nhưng ngại Thượng trưởng lão vẫn còn đứng đó, chỉ đành nghiến răng nhịn tiếp.
Phượng Khê lại bồi thêm một câu:
“Đào sư huynh, tuy huynh có hơi lắm lời một chút, nhưng nhân phẩm cũng không đến nỗi.
Ta tin huynh sẽ không vì chuyện hôm nay mà trả đũa ta, đúng không?”
Đào Song Lâm ngoài cắn răng nặn ra hai chữ “Đúng vậy”, còn có thể nói gì?
Phượng Khê thở phào nhẹ nhõm:
“Thế thì ta yên tâm rồi!
Mọi người làm chứng nhé, nếu trong vòng ba năm tới ta có bề gì, nhớ cho kỹ hôm nay là ai dây dưa với ta trước, chín phần là do Đào sư huynh gây họa!”
Đào Song Lâm suýt nữa lăn đùng ra ngất!
Cái gì?! Ngươi còn định buộc tội ngược lại ta à?!
Ta còn phải bảo kê cho ngươi ba năm bình an ư?!
Bất quá, Phượng Khê quả thật không lấy mười vạn ma tinh, chỉ nhận lấy kiện Ma Khí phòng ngự kia mà thôi.
Túy trưởng lão sợ nàng đắc tội người khác, liền cười ha hả nói với Thượng trưởng lão:
“Vô Ưu nhà ta tính tình hơi nghịch ngợm, rảnh rỗi thì thích nói mấy câu đùa vô thưởng vô phạt thôi, chắc cũng thấy hợp tính với Song Lâm nên mới đùa mấy câu.”
Thượng trưởng lão gật đầu khách sáo vài câu, rồi trừng mắt nhìn Đào Song Lâm một cái thật gắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-431.html.]
Mất mặt chưa kìa!
Ngươi đấu miệng với một tiểu tạp dịch thì thôi đi, thua người ta còn bị vặn đến á khẩu, còn mặt mũi gì?
Phế vật!
Đã không nói được lời hay thì thôi, lại cứ phải tuôn ra mấy câu chọc người khó nghe, có vẻ gì là phong thái đại đệ tử?
Còn nha đầu Huyết Vô Ưu kia, miệng lưỡi bén nhọn quá mức, chẳng có chút điệu bộ nữ hài nào.
Khó trách bị cái lão tai họa tu luyện Huyết Phệ Hoàn kia để mắt!
Mấy trưởng lão thấy sự việc lắng xuống, liền rục rịch rời đi.
Đám đệ tử thân truyền cũng tản đi hết.
Phượng Khê thấy ở lại cũng chẳng có gì hay ho, đang định cùng Quân Văn rút lui thì bỗng bắt gặp Sài lão đầu.
Chỉ thấy lão nhân kia mềm nhũn như không có xương, dựa nghiêng vào tảng đá, một tay cầm thịt, một tay rượu, tư thế vô cùng tự tại!
Phượng Khê vừa nhìn liền cau mày, lão già này là cái thái độ gì thế?
Hồ lô rượu là ta cho, gà quay cũng là ta đưa, sao nhìn ta mà mắt lão cứ như kiểu ta nợ lão mấy trăm vạn vậy hả?!
Chẳng qua, nàng nhanh chóng nghĩ đến một việc.
Không phải nói lão già này từng suýt ch.ết đuối, từ đó chẳng bao giờ dám bén mảng tới gần Trảm Hoàn Hải sao? Hôm nay sao lại mò tới?
Nghĩ tới đây, nàng liền bước tới.
editor: bemeobosua
“Lão gia tử, rượu của ta mùi vị không tệ chứ?”
Sài lão đầu nhếch môi đáp:
“Tạm được, so với nước sôi để nguội thì khá hơn một chút.”
Phượng Khê nghe xong cũng chẳng giận, cười híp mắt hỏi tiếp:
“Rượu tạm được, thế còn gà quay?”
Sài lão đầu bĩu môi:
“Chẳng ra sao, nhạt như nhai sáp.”
Phượng Khê cười:
“Ta vốn định mang thêm rượu với gà quay đến cho lão, nhưng nếu lão không ưng, thì thôi vậy.
Lão cứ từ từ ăn uống nhé, ta đi trước.
Có duyên sẽ gặp lại!”
Nói xong, nàng nhún nhảy rời đi.
Sài lão đầu nhìn theo bóng nàng, hùng hổ tu một ngụm rượu, rồi dùng tay ôm ngực, dáng vẻ như bị đau đến ch.ết đi sống lại.
Bên cạnh có người hốt hoảng la lên:
“Ch,ết rồi! Mọi người mau tới coi, Sài lão đầu hình như sắp ngỏm củ tỏi rồi! Ai biết y thuật mau tới xem thử!”
“Chắc lại nhớ tới lần ch.ết đuối trước kia nên bị chấn động tâm lý! Lão ta đúng là không nên bén mảng tới đây!”
“Ta thấy tám chín phần là uống say! Ngày nào cũng uống như cái thùng rượu không đáy, không say ch.ết mới lạ!”
…
Đang lúc có người định bắt mạch, Sài lão đầu bỗng nhiên đứng bật dậy phủi tay áo bỏ đi.
Mọi người cũng quen rồi, chẳng ai để tâm, ai nấy đều nghĩ lão điên điên khùng khùng như thế là chuyện thường ngày thôi.
Phượng Khê và Quân Văn quay lại khu chợ, dạo thêm một vòng rồi mới trở về.
Phượng Khê sốt ruột muốn thử nghiệm cái đan ấn tạp nham mới học, nên không cùng Quân Văn về Long Ngư Trì, mà rẽ vào Luyện Đan Các.
Về đến chỗ ở, nàng mở trận pháp cách ly rồi lấy ra một cái lò luyện đan cũ nát.
Cái lò này bị mẻ mất một cái tai quai, tuy bất tiện chút đỉnh, nhưng không ảnh hưởng đại cục.
Nàng đốt than hỏa tinh lên, rồi bắt đầu luyện chế cầm m.á.u đan.
Mấy trò như quỳ lạy Ma Thần, bày biện chỉnh tề… đều là trò múa rìu qua mắt thợ, hoa rơi không kết trái, vô dụng hết!