427. Ta chạy, chạy, dùng sức chạy!
Phía , con Ngư Lạc Cuồng Bạo đang bơi trối ch.ết, phía , Phượng Khê hô to:
“Tiểu cá chạch! Ngươi cho ! Chúng chuyện một chút!”
Ngư Lạc Cuồng Bạo nào dừng , càng càng hoảng, càng bơi hăng.
Trong lòng nó uất ức ch.ết.
Nó đây là một con yêu thú tu vi Hóa Thần trung kỳ đấy nhé! Vậy mà một con nhãi Ngưng Nguyên tầng chín đuổi chạy tán loạn, chẳng khác nào ch.ó nhà tang! Hợp lý ? Bình thường ?
Chuyện chỉ thể trách kỹ năng của nó quá đơn điệu, ngoài đánh điện thì chẳng gì hơn.
mà, khi gặp con nhãi biến thái , cuộc đời nó vẫn hanh thông! là một chiêu ăn cả, ngã cũng cả đời!
Giờ thì !
Không nha đầu thúi ăn cái gì mà lớn lên những sợ điện, mà bơi còn nhanh hơn cả cá chạch là ?! Quá vô thiên vô pháp!
Cứ cái đà , sớm muộn gì cũng nàng bắt kịp.
lúc đó, Ngư Lạc Cuồng Bạo bất ngờ phát hiện phía một con cá Hải Tượng Phi Vỹ, mắt nó sáng rỡ!
Nha đầu thúi chẳng lợi hại là vì sợ điện ? Vậy thì để con cá Hải Tượng Phi Vỹ tay!
Cá Hải Tượng Phi Vỹ thực lực tương đương tu sĩ Ma Anh hậu kỳ, đánh con nhãi đó chắc chắn thừa sức!
Thế là Ngư Lạc Cuồng Bạo phát tiếng “tư tư”, lệnh cho cá Hải Tượng Phi Vỹ đầu tấn công Phượng Khê.
Ai ngờ, cá Hải Tượng Phi Vỹ đảo mắt một cái liền vẫy đuôi bỏ chạy!
Ngươi còn đánh , xông lên?
Chẳng bắt chịu ch,ết ngươi ?!
Trừ phi não tàn mới chuyện đó!
Ngư Lạc Cuồng Bạo tức đến suýt nổ phổi!
Nó cảm thấy con cá Hải Tượng Phi Vỹ còn đáng ghét hơn cả Phượng Khê!
Tức giận quá, nó đầu đuổi theo con cá Hải Tượng Phi Vỹ đang tháo chạy.
Cá Hải Tượng Phi Vỹ càng càng sợ, từng bơi nhanh như trong đời! Càng bơi càng thấy chắc chắn Ngư Lạc Cuồng Bạo đúng là kéo nó thế !
Tu vi cao thì ngon lắm ? Sao bắt chịu c,hết ?!
Ta chạy! Ta bơi! Ta xé nước mà vọt!
Lúc , cách đó trăm dặm trong một dòng sông lớn, một trận ác chiến đang diễn .
Hơn mười tử truyền đang một bầy Cá Mập Răng Cưa Lam Huyết vây chặt, đánh đến nỗi chỉ thể gồng đỡ đòn, sức đánh trả.
Hiện tại, bọn họ chỉ hai lựa chọn: hoặc dùng đến pháp bảo giữ mạng cuối cùng, hoặc thi triển bí thuật chạy trốn.
cả hai lựa chọn đều trả giá lớn. Pháp bảo dùng xong là hỏng, còn thi triển bí thuật thì tổn hại thần thức, ai cả.
Thế nên, ai nấy cứ cố gắng cầm cự, đến phút cuối cũng dám liều.
Lúc , Đào Song Lâm nuốt một viên đan dược, sắc mặt tái nhợt mới khôi phục chút huyết sắc.
Ngay đó, trông thấy một con cá Hải Tượng Phi Vỹ đang bơi điên cuồng về phía họ!
Sắc mặt tức thì trầm xuống.
Ngày thường gặp cá Hải Tượng Phi Vỹ còn đánh , nhưng bây giờ, cả bọn vốn địch nổi cá mập Lam Huyết, thêm một con Hải Tượng chẳng dồn ép chỗ ch,ết?
chuyện dừng ở đó, Ngư Lạc Cuồng Bạo cũng lộ diện!
Trong nháy mắt, tâm lạnh toát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-427.html.]
Ngư Lạc Cuồng Bạo Hóa Thần trung kỳ, thế thì lập tức dùng bí thuật chạy trốn, kịp là tiêu!
Những còn cũng nghĩ giống hệt, đang chuẩn thi triển bí thuật, thì Ngư Lạc Cuồng Bạo bất ngờ phát tiếng kêu “tư tư” kỳ quái.
Nó định sai bầy cá mập sang vây đánh Phượng Khê đằng !
bầy cá mập và cá Hải Tượng Phi Vỹ đúng là cùng một ruột, ngươi còn đánh , bắt bọn chịu ch.ết?!
Cả đàn lập tức tan tác bỏ chạy, đội hình cũng chẳng thèm giữ nữa.
Mạng mới là quan trọng!
Ngư Lạc Cuồng Bạo tức đến phát nổ!
Không đuổi kịp bầy cá mập, nó sang trút giận lên đám Đào Song Lâm, b.ắ.n một loạt điện lưu.
Đào Song Lâm và nhóm vội vã né tránh, nhốn nháo thi triển bí thuật.
Bí thuật còn kịp thành, phía vang lên giọng lanh lảnh:
“Tiểu cá chạch! Ngươi đó cho !”
Ngư Lạc Cuồng Bạo sợ đến mức chẳng thèm đám Đào Song Lâm nữa, đầu bỏ chạy, đuôi vẫy đến nỗi như con đang xoay tít!
Chẳng bao lâu, Phượng Khê đuổi đến.
Nàng gật đầu chào đám Đào Song Lâm tiếp tục rượt theo Ngư Lạc Cuồng Bạo.
Đám Đào Song Lâm như trúng định pháp, sững như tượng.
Đệ tử truyền của Ngọc Hành Phong, Sầm Tử Hằng lắp bắp:
“Vừa … chẳng là một trong hai phế nhân nhà họ Huyết mà Đào Song Lâm nhắc tới ? Nàng đang đuổi gi.ết… Ngư Lạc Cuồng Bạo?! Có hoa mắt ?!”
Đệ tử Dao Quang Phong, Mục Uyển Uyển cũng kinh ngạc:
“Chính là Huyết Vô Ưu! … nàng thể ?!”
Nàng về phía Dạ Tuân, tử truyền Thiên Xu Phong, theo lý mà thì hiểu rõ của Huyết gia hơn.
editor: bemeobosua
Tiếc là Dạ Tuân xưa nay chỉ tu luyện, chẳng mấy khi để tâm chuyện bên ngoài, vẻ mặt mù mờ.
Chốc lát, nhàn nhạt :
“Đi hỏi Đào Song Lâm . Hình như hiểu rõ Huyết gia.”
Đào Song Lâm: “…”
Ngươi cố tình ?!
Rõ ràng chê bai bọn họ là hai phế nhân, giờ bảo hiểu rõ họ?!
Hắn nghiến răng :
“Chắc là mấy lão trưởng lão cho nàng bí bảo gì đó nên mới dọa Ngư Lạc Cuồng Bạo chạy mất. Đừng lo chuyện đó nữa, tranh thủ lúc bầy cá mập còn , mau lên bờ! Kẻo đánh thêm một đợt!”
Mục Uyển Uyển do dự:
“ lỡ Huyết Vô Ưu gặp nguy hiểm thì ? Hay chúng theo xem một chút?”
Đào Song Lâm trợn mắt:
“Nàng còn đuổi Ngư Lạc Cuồng Bạo chạy như ch.ó điên, còn cần đến chúng chắc?! Đi theo khéo vướng chân nàng!”
Lúc , Dạ Tuân nhẹ giọng:
“Đào Song Lâm đúng. Không cần ở nữa.
Chúng mau chóng lên bờ, lập tức truyền tin cho các vị trưởng lão, để họ đến hỗ trợ, lỡ Huyết Vô Ưu thật sự gặp chuyện thì còn kịp tiếp ứng.”