425. Nàng lão già nhét cho một cái kịch bản !
Trong lúc trò chuyện, ba bước cửa hàng.
Gã cao gầy tỏ niềm nở, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu các loại lò luyện đan trưng bày quầy hàng, miệng ba hoa chích choè như hát.
Phượng Khê cảm thấy lò luyện đan cũng chỉ là công cụ mà thôi, dùng là , nên chọn một cái giá tầm trung, loại bình dân phổ thông thiên hạ ai cũng .
Gã cao gầy tuy thấy nàng chọn cái lò luyện đan rẻ nhất nhưng vẫn hề tỏ khó chịu, trái càng nhiệt tình hơn nữa.
Trước khi rời , Phượng Khê liếc mắt thấy một góc quầy bày đống phế phẩm, cái gãy chân, cái thiếu quai xách, cái nứt toác …
Nàng liền hỏi:
“Đống bán ?”
Gã cao gầy đáp:
“Chỗ đều là đồ hỏng, chỉ thể đem nung đúc , chẳng đáng mấy đồng. Nếu cô nương thì lấy giá sắt vụn thôi, sáu trăm ma tinh một cái.”
Phượng Khê mỉm :
“Vậy lấy hết. Ngươi cứ cái giá mà cả hai bên đều thấy thoải mái .”
Gã cao gầy nghĩ ngợi một hồi :
“Chỗ tổng cộng mười hai cái lò luyện đan, đáng lẽ thu của ngươi bảy nghìn hai, nhưng thôi, bớt cho ngươi phần lẻ, ngươi đưa bảy nghìn là !”
Phượng Khê :
“Rẻ chút nữa !”
Gã cắn răng:
“Thôi , thấy ngươi thành tâm mua, sáu nghìn tám, ngươi mang cả đống về !”
Phượng Khê giơ ba ngón tay:
“Bớt sâu chút ! Ba nghìn! Bán thì lấy, bán thì chạy!”
Gã cao gầy: “……”
Ngươi mặc cả, ngươi là chặt xương luôn thì !
Hai bên cò kè mặc cả thêm một hồi, cuối cùng Phượng Khê dùng bốn nghìn ma tinh gom luôn cả mười hai cái lò luyện đan phế phẩm.
Nàng mua đống chủ yếu là để thử nghiệm cái ấn đan đó, dù mua rẻ, nổ cũng chẳng đau lòng.
Mua xong lò luyện đan, Quân Văn mua thêm cho nàng một đống đồ ăn vặt và mấy món linh tinh nhỏ nhắn xinh xinh.
Dạo chơi một vòng, hai liền chạy đến Trảm Hoàn Hải.
Tuy hai rành đường, nhưng đại khái còn nhớ phương hướng, hơn nữa ít cũng đang đổ tới Trảm Hoàn Hải, cứ theo là .
Mọi đều hớn hở, mơ giấc mộng nhặt báu vật.
Quẹo qua một hẻm núi nhỏ, Phượng Khê thấy mặt là một con sông rộng lớn mênh mông.
Chỉ điều, khác hẳn với tưởng tượng của nàng, mặt sông vô cùng yên ả, thậm chí chẳng nổi một gợn sóng.
Không ít tử đang lội sông tìm bảo vật, bờ sông chỗ nước cạn cũng nhiều cúi đầu mò mẫm.
Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng reo hò phấn khích.
Phượng Khê để ý thấy bên bờ ít tử truyền đang , ánh mắt dán chặt về phía thượng lưu của dòng sông, hề chớp.
Phượng Khê tùy tiện bắt chuyện với một mới , thì đợt triều đầu của Trảm Hoàn Hải còn tới!
Muốn nhặt đồ , thì đợi triều đầu kéo đến, lúc đó mới là thời điểm vàng.
Dĩ nhiên, điều đó là dành cho mấy vị tử truyền thôi.
Còn thường như họ thì khi triều đầu đến quá nguy hiểm, chỉ thể thừa dịp hoặc triều đầu mà tranh thủ vớt thứ gì ho.
Sau khi hỏi han xong xuôi, Phượng Khê chăm chú mặt sông, bỗng thấy một truyền tử buông lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-425.html.]
“Dạ Tuân, hai kẻ chẳng là hai phế vật của Huyết gia ?”
“Chỉ Thiên Xu phong các ngươi hành sự hỗn loạn, mới để cho bọn họ cơ hội khoe khoang. Nếu là ở Thiên Quyền phong , sớm xử theo môn quy!”
Người là truyền tử của Thiên Quyền phong, Đào Song Lâm, kẻ từ lâu vẫn ngấm ngầm tranh đấu với Dạ Tuân.
Dạ Tuân vẫn bình thản về thượng du, thản nhiên đáp:
“Liên quan gì đến ?”
Đào Song Lâm: “……”
Ngươi là truyền của Thiên Xu phong, mà cái câu ' liên quan' cứ như của ngoài hả?!
Hắn còn kịp phản pháo, thì từ đằng xa đột nhiên vang lên một tiếng động rung trời.
Triều đầu đến !
Các tử sông vội vàng bơi lên bờ, chỉ sợ chậm một chút là mất mạng.
Còn kịp vững, triều đầu ập tới.
Phượng Khê mở rộng tầm mắt: đây mới thực sự là sóng dữ cuồn cuộn, giống như một con mãnh thú gầm rú lao đến, mang theo tiếng gió thét gào!
Chỉ trong chớp mắt, mặt nước dâng cao đến ba trượng!
Sóng đập bờ, đá tảng lăn lông lốc, vài chỗ thậm chí còn lún thành hố sâu.
Phượng Khê dòng nước xiết, lòng thầm nghĩ: nếu cái Trảm Hoàn Hải thật sự dính líu đến cái ông gia gia rẻ tiền của nàng, thì ông thật đáng ch.ém!
Chẳng qua, nhanh nàng nghĩ đến một vấn đề khác.
Nếu Huyết Phệ Hoàn thật sự nhúng tay vụ việc lớn thế , thì ông còn thể bình yên vô sự, thậm chí còn lấy hai lệnh bài Lang Ẩn Uyên?
Chuyện hợp lẽ thường.
Hoặc là ông vô can, hoặc là trong chuyện còn ẩn tình khác.
một điều nàng thể khẳng định: nàng lão già đó gài kịch bản !
Vốn tưởng là gài kịch bản ông , ai dè là ông bày trận dụ !
Bây giờ nghĩ , chuyện ông khuyến khích nàng với Quân Văn Lang Ẩn Uyên, chỉ sợ là mục đích khác.
Lúc khắc văn ông suýt chút nữa gây đại họa, thể vì liên quan tới Huyết Ma tộc… mà là liên quan trực tiếp tới Lang Ẩn Uyên!
Phượng Khê khỏi tỉnh táo hơn.
editor: bemeobosua
Nàng thể nghi ngờ là một thông minh.
thuận buồm xuôi gió lâu ngày, khó tránh khỏi sinh tâm khinh suất. Lần Huyết Phệ Hoàn coi như cho nàng một bài học nhớ đời.
Sau , cẩn thận hơn mới …
Mười lăm phút trôi qua, nước bắt đầu dịu xuống, dĩ nhiên là dịu cũng chỉ là tương đối, vẫn còn cuồn cuộn dữ dội.
Đệ tử truyền Thiên Quyền phong, Đào Song Lâm :
“Các vị, xin tiên phong ném đá dò đường, để thử xem !”
Dứt lời, nhảy ùm xuống dòng nước, chui luôn trong biển sóng.
Ngay đó là Dạ Tuân và các truyền khác cũng lượt nhảy xuống.
Ban đầu còn thấy bọn họ thỉnh thoảng nổi lên hít thở, nhưng dần dần thì chẳng còn tăm gì nữa.
Có hâm mộ than thở:
“Người Tị Thủy Châu, ở nước chờ hoài cũng . Không giống chúng , vài trồi lên thở.”
“Không họ vớt bảo vật gì , còn bắt cả con hóa thú!”
“Thôi đừng lo chuyện của , cứ qua khu nước cạn thử vận may là !”