Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:48:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

422. Ta ăn, ta ăn, ta ăn ăn ăn

Phượng Khê thấy Tử trưởng lão định đặt tên viên đan kia là “Thiên Liêu Tán Mệnh Đan”, liền mỉm cười toe toét nói:

“Thật ra cái tên này, con cũng phải suy xét kỹ lưỡng mới đặt ra đó nha.

Cái gì gọi là sớm, cái gì gọi là muộn?

Ở trong mắt Túy trưởng lão, thì phát hiện ra chân tướng này có vẻ đã hơi trễ rồi.

Nhưng với người đến sau mà nói, việc ngài sớm nhận ra bí mật của ‘Địa Ngục Niết Bàn Đan’ lại giúp họ tránh đi không ít đường vòng.

Cho nên, gọi là sớm cũng được, muộn cũng chẳng sai.

Sớm hay muộn, chẳng qua cũng chỉ là tương đối, suy cho cùng cũng chỉ như một cái chớp mắt giữa dòng lũ thời gian mà thôi.”

Nói xong, Phượng Khê như có cảm ngộ, khoanh chân ngồi xuống, quanh thân ánh sáng mờ mờ tỏa ra như lưu quang chuyển động.

Tử trưởng lão suýt nữa thì trợn tròn mắt mà lòi ra ngoài: “Nàng, nàng ngộ đạo rồi?!”

Túy trưởng lão thì có hơi ngơ ngác: “Hình như… là vậy.”

Nửa canh giờ sau, tu vi của Phượng Khê từ Ngưng Nguyên tầng tám thẳng tắp nhảy vọt đến tầng chín đỉnh phong, chỉ còn một bước là kết đan!

Nàng mở mắt, cười tươi rói như ánh mặt trời.

Khi phát hiện viên thuốc kia là "Địa Ngục Niết Bàn Đan", nàng căn bản không hề nghĩ đến chuyện chiếm làm của riêng.

Phượng Khê đúng là ham tiền, thỉnh thoảng còn quên cả lương tâm, nhưng cái gì nên lấy, cái gì không nên đụng, nàng rõ ràng hơn ai hết.

Nếu như Túy trưởng lão là kẻ địch, vậy thì chẳng cần khách sáo gì, nàng sẵn sàng cho nổ ba tầng sân nhà hắn!

Nhưng Túy trưởng lão là minh hữu tương lai, thậm chí còn là chiến hữu đối kháng Thiên Khuyết Minh, người ta còn chưa nhờ, nàng đã muốn giúp, sao có thể nuốt đan dược của ông ấy được chứ?

Chỉ là… không ngờ lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn!

Quả nhiên, người tốt được trời thương!

Trong nhẫn trữ vật, thanh Mộc Kiếm đang hự hự hấp thu năng lượng từ đống linh thạch, cười lạnh trong lòng:

Ngươi còn mặt mũi mà tự tán thưởng mình à?

Ngươi có lương tâm ấy hả? Lương tâm ngươi có chân đâu, sớm dọn ra khỏi nhà từ lâu rồi!

Ngươi không chiếm đan là vì tính toán câu cá lớn về sau!

Một bụng lý do nghe thì hay, nhưng chẳng qua toàn là ngụy biện! Đợi bổn kiếm hấp thu hết năng lượng mấy cục đá này, ta sẽ ma lưu* xuất thế, biện luận đến khi nào ngươi cứng họng mới thôi!

Ăn! Ăn! Ăn nữa đây!

(*Ma lưu: lưu manh tu tiên.)

Phượng Khê dĩ nhiên không biết trong nhẫn trữ vật đang có một đống oán niệm rên rỉ. Lúc này nàng vẫn còn đang cười hí hửng nghe hai vị trưởng lão hết lời khen ngợi.

Hai ông già này đúng là không tiếc lời khen, cứ như muốn biến nàng thành một đóa hoa cho người ta ngắm suốt bốn mùa!

Tử trưởng lão xúc động đến mức bật thốt:

“Tiểu Vô Ưu à, ngươi là hạt giống tốt đó! Bắt đầu từ mai, ta sẽ dạy ngươi luyện đan!”

Túy trưởng lão nghe vậy, khẽ nhíu mày. Nhưng có Phượng Khê ở đây, ông cũng không tiện nói gì.

Đợi Phượng Khê đi rồi, Túy trưởng lão mới nói:

“Bảy vị phong chủ sẽ không để huynh muội Huyết Vô Ưu ở lại đâu. Còn chưa tới hai tháng nữa, họ sẽ bị trục xuất khỏi đảo. Ngươi…”

Tử trưởng lão cắt ngang lời ông:

“Bảy vị phong chủ đó, đầu óc toàn đá! Huyết Phệ Hoàn gây chuyện thì liên quan gì đến tiểu Vô Ưu?!

Chờ thêm thời gian nữa, ta sẽ cùng lão Hoa và mấy người nữa liên danh xin giữ nàng lại.”

Túy trưởng lão lắc đầu: “Dù các ngươi có liên danh cầu tình, họ cũng không đồng ý đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-422.html.]

Tử trưởng lão cười lạnh: “Không đồng ý cũng mặc, đến lúc đó ta cứ ba tháng cho nàng vào đảo một chuyến, lấy ngộ tính của nàng, hoàn toàn có thể kế thừa y bát của ta!”

Túy trưởng lão thấy lão Tử đã quyết tâm như vậy, đành im lặng.

Chỉ là trước khi Tử trưởng lão rời đi, Túy trưởng lão gọi giật lại:

“Lúc liên danh, tính cả ta vào.”

Tử trưởng lão bật cười.

Cái lão Túy này, cứ tưởng người khác đều say còn ta tỉnh… ai ngờ ngươi mới là người say mê nhất!

Phượng Khê trở về phòng, đang hào hứng thì chợt sực nhớ một vấn đề cực kỳ quan trọng:

Ch.ết cha, ta không có lò luyện đan!

Trong nhẫn trữ vật chỉ có mỗi cái lò thiếu chân kia, lại còn là của Nhân tộc, mang ra ngoài thì bị c.h.é.m đầu như chơi!

editor: bemeobosua

Sớm biết vậy, lúc trước ở Đa Bảo Các nàng nên chọn cái lò luyện đan nào đó, chứ không phải cái đôi “Lược Nguyệt Đạp Vân” xinh xẻo vô dụng kia!

Nhưng mà… đôi giày đó giờ cũng đã ngoan hơn nhiều rồi.

Từ lúc bị nhét vào nhẫn trữ vật, bọn Càn Khôn dạy nó bằng phương pháp “mỗi ngày ba bữa ăn đòn”, thi thoảng còn tặng thêm một suất… đêm khuya.

Phản cốt trời sinh?

Giỡn à, ai lúc đầu chẳng phản cốt! Giờ thì chẳng phải ngoan ngoãn làm tiểu đệ nhà người ta rồi sao?

Chúng ta gặp mưa còn phải giành dù với người khác, giành được rồi thì xé dù dẫm cho nát luôn!

Phượng Khê nghĩ, không có lò luyện đan cũng chẳng phải chuyện to tát. Nghe nói Thiên Quyền Phong mỗi mùng một và mười lăm đều mở chợ, ngày mai vừa hay là mùng một, học xong nàng đi sắm một cái là xong.

Cảm giác thời gian trôi nhanh thật ấy.

Nàng với Quân Văn đến Lang Ẩn Uyên từ mùng một tháng trước, giờ đã qua một tháng rồi.

Sáng hôm sau, Phượng Khê dậy sớm đến gặp Tử trưởng lão.

Tử trưởng lão nói:

“Tiểu Vô Ưu, tuy ta rất xem trọng ngươi, nhưng ngươi có phải là khối tài luyện đan hay không thì phải xem biểu hiện hôm nay.

Cơ sở luyện đan chắc ngươi cũng nắm kha khá rồi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi luyện ‘Cầm Huyết Đan’.

Đây là loại đơn giản nhất trong tất cả đan dược, cũng là đan dược nhập môn cho luyện đan sư…”

Tử trưởng lão giảng giải tỉ mỉ từng bước, sau đó còn đích thân biểu diễn một lần.

Phượng Khê tất nhiên là đã biết cả rồi.

Nói thật thì, những người trong đại phòng luyện đan kia biết đan dược nào, nàng biết nấy. Họ không biết, chưa chắc nàng không biết.

Nhưng lúc này phải giả ngu chút, kẻo lại dọa Tử trưởng lão thành “Ch.ết trưởng lão” mất!

Thế là nàng hỏi vài câu đúng điểm mấu chốt, khiến Tử trưởng lão hài lòng ra mặt.

Tiểu nha đầu này quả là có ngộ tính!

Sau đó, ông để Phượng Khê bắt đầu thực hành.

Phượng Khê hơi ngượng ngùng nói:

“Tử trưởng lão, hiện tại con vẫn chưa có lò luyện đan, con định sau giờ học sẽ đi chợ Thiên Quyền Phong mua một cái.”

Tử trưởng lão nghe xong, liền lấy ra từ nhẫn trữ vật một cái lò luyện đan, đưa cho nàng:

“Đây là cái ta dùng khi mới học luyện đan. Tuy phẩm giai không cao, nhưng để luyện tập thì vẫn ổn.

Về sau khi ngươi tiến bộ, đổi cái khác cũng chưa muộn.”

Phượng Khê mừng rỡ nhận lấy, vội vàng cảm tạ, vui như mở cờ trong bụng.

Loading...