Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 421
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:48:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
421. Trốn kiểu gì cũng không thoát được cái gọi là duyên phận.
Túy trưởng lão cảm thấy Phượng Khê rõ ràng đang nói nhăng nói cuội!
Một viên đan dược mà tên cũng chẳng buồn đặt, quăng qua một bên, quan trọng là cái thứ “đồ chơi” kia thật sự là do nàng dùng tay vo ra à?
Nếu dùng tay mà vo ra được đan dược lợi hại như thế, vậy còn cần luyện đan sư làm cái khỉ gì nữa?!
Hắn cố kiềm chế lửa giận, nghiến răng hỏi Phượng Khê:
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Phượng Khê cười tủm tỉm, giọng nghiêm túc chẳng giống ai:
“Túy trưởng lão, trước khi con nói ra chân tướng, người phải chuẩn bị tinh thần thật vững nhé!
Tốt nhất là chuẩn bị sẵn mấy viên đan dược cấp cứu, con sợ người sốc quá mà lăn ra ‘ngủ’ luôn đó.”
Túy trưởng lão: Ta cảm ơn ngươi nha!
Hắn nghiến răng: “Ngươi nói đi, ta chịu được.”
Phượng Khê lại thong thả ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà:
“Con vừa mới gửi tin cho Tử trưởng lão rồi, đợi ông ấy đến rồi con nói.
Nhỡ đâu người kích động quá mức, còn có người kịp thời đỡ giùm một tay.”
Túy trưởng lão: “……”
editor: bemeobosua
Lời vừa dứt, Tử trưởng lão đã xuất hiện.
Phượng Khê lập tức đưa cho ông một viên thuốc cỡ lớn:
“Người nếm thử xem đan dược con luyện ra có hợp khẩu vị không.”
Tử trưởng lão không lằng nhằng như Túy trưởng lão, lập tức bỏ vào miệng nhai rôm rốp, còn nhai chép chép miệng: “Ừm, cũng ngon ra phết.”
Rồi ông đơ người ra tại chỗ.
“Cái này… đây là Luyện Ngục Niết Bàn Đan?!”
Phượng Khê thầm gật gù: Quả nhiên vẫn là Tử trưởng lão chuẩn gu!
So với mấy người bụng dạ quanh co, người đơn giản ngược lại càng tin vào trực giác.
Phượng Khê gật đầu:
“Đúng vậy, chính là Luyện Ngục Niết Bàn Đan mà Túy trưởng lão ngày đêm mơ ước luyện thành.”
Túy trưởng lão ngẩn người trong chớp mắt, lập tức lắc đầu liên tục:
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Hắn đã luyện bao lần cũng chẳng thành công, vậy mà tiểu nha đầu Huyết Vô Ưu này lại dùng tay vo ra một viên?! Có khác gì đang nhạo báng hắn không?!
Phượng Khê thấy thời cơ đã chín muồi, không vòng vo nữa.
“Túy trưởng lão, con thấy người bỏ đống dược bã kia đi thì tiếc quá, nên thu vào nhẫn trữ vật.
Sau khi về chỗ ở, con ngồi ngẫm lại tư thế uy phong lúc người luyện đan, nhớ tới trình độ cao siêu của người, rồi tự hỏi: sao lại có thể thất bại được?
Huống chi trước khi luyện đan người còn bái qua Ma Thần, sao lại không thành?
Vì tin tưởng vào thực lực của người, lại kính trọng Ma Thần đại nhân, con liều mình nếm thử một chút dược bã ấy. Ai ngờ lại phát hiện bên trong còn ẩn chứa dược lực cực mạnh.
Một ngụm nuốt vào, lập tức cảm giác như trời long đất lở!
Ai quy định đan phương nhất định phải thành viên tròn trịa mới là đan dược? Nó có thể ở mọi hình dạng: nước thuốc, bột thuốc, thậm chí là dược bã!
Chỉ sợ người thấy con đầu óc có vấn đề, nên con mới trộn thêm mật ong với bột mì, vo lại thành viên thuốc to đùng này cho dễ chấp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-421.html.]
Người đừng nghĩ con giỡn với người. Con chỉ là muốn người dần dần tiếp nhận chân tướng, chứ nói thẳng ra, e là người sốc quá chịu không nổi.”
Túy trưởng lão hoàn toàn cứng họng.
Tử trưởng lão thì đập đùi đánh đét một cái:
“Phải rồi! Sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ?!
Thế tục bào chế thuốc có nước, có viên, có mỡ, có bột. Chúng ta luyện đan thì cớ gì phải rập khuôn với hình thức?
Lão Túy à, mấy năm nay ngươi luyện cũng cỡ chục lần Luyện Ngục Niết Bàn Đan rồi nhỉ?
Ngươi đổ dược bã chắc cũng được nửa thùng ấy chứ?
Ta nhìn mà còn thấy xót giùm ngươi đó!”
Túy trưởng lão nghe đến đây thì sốc quá hóa ngất, ngã ra bất tỉnh.
Phượng Khê hơi nghẹn lời.
Nàng gọi Tử trưởng lão tới, vốn là để phòng ngừa Túy trưởng lão sốc quá mà xảy ra chuyện. Ai ngờ đâu, ông này lại còn rắc thêm muối vào vết thương người ta.
Tất nhiên, nàng gọi ông ấy tới đây cũng là có chút toan tính riêng.
Dù thời gian qua tiếp xúc, thấy Túy trưởng lão nhân phẩm cũng không tệ, nhưng lòng người khó đoán.
Lỡ như hắn không muốn chân tướng bị bại lộ, nổi tà tâm diệt khẩu thì sao?
Cẩn tắc vô áy náy, đông người vẫn hơn.
Tử trưởng lão lập tức cho Túy trưởng lão nuốt một viên đan, rồi lấy lọ sứ nhỏ huơ huơ dưới mũi hắn. Một lúc sau, Túy trưởng lão từ từ tỉnh lại.
Tử trưởng lão vừa định mở miệng, Phượng Khê sợ ông lại chọc tức người ta ngất tiếp nên nhanh miệng chen vào:
“Túy trưởng lão, chuyện đã qua thì cho qua đi, có nghĩ lại cũng chẳng được ích gì.
Với lại, lần trước người luyện đan hình như chưa có bái Ma Thần, nên chưa thành cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nói gì thì nói, lần này cũng xem như phát hiện lớn, có trả giá một chút cũng đáng, người thấy đúng không?”
Túy trưởng lão vừa nãy là nhất thời tức khí bốc lên, chứ thật ra cũng không phải người không biết điều.
Hắn thở dài một tiếng:
“Ngươi nói đúng, là ta hồ đồ.”
Nhìn lại Phượng Khê, bỗng cảm thấy tiểu cô nương trước mắt này thật thuận mắt!
Miệng lưỡi sắc sảo?
Đó là phản ứng nhanh nhạy, nói năng gãy gọn!
Tu vi thấp?
Là rồng ẩn dưới đáy vực, sớm muộn cũng hóa rồng bay lên trời!
Chẳng trách trước đây nàng lại lén đi giày chạy tới Luyện Đan Các. Thì ra đây chính là duyên phận đã định giữa ta với nàng!
Trốn thì cũng chẳng trốn khỏi được chữ “duyên số” nha!
Trong đầu hắn còn đang thầm nghĩ như thế, thì Tử trưởng lão đã nói toạc luôn:
“Thế nào? Ta đã bảo Tiểu Vô Ưu là đứa nhỏ không tệ mà!
Ta không nói quá đâu, ai dám liều mạng nếm dược bã? Chỉ có nàng dám!
Gan nàng lớn cỡ nào, gần bằng ta hồi trẻ!
Nhớ năm xưa ta còn dám nếm cả độc đan!
Chưa kể, khả năng đặt tên của nàng cũng không tồi. Ngươi luyện bao nhiêu lần vẫn không ra cái gì, nếu không nhờ nàng đ.â.m thủng cái lớp giấy cửa sổ kia, chẳng phải ngươi sớm muộn cũng thành con bê ch/ết queo rồi?!”
Túy trưởng lão: “……”
Hắn bỗng thấy nhớ cái thời cả năm chẳng buông mồm được dăm câu của Tử trưởng lão.