420. Chẳng cái là đan dược ?
Phượng Khê từ phòng luyện đan của Túy trưởng lão bước , thẳng tới chỗ ở của ở đại phòng luyện đan.
Nàng nhân duyên , trắng là cả Túy trưởng lão lẫn Tử trưởng lão quý mến, nên dù nàng chỉ mới ở đây mấy hôm, chỗ ở vẫn đặc biệt lưu .
Hơn nữa, còn là một gian phòng đơn.
Vừa bước phòng, Phượng Khê lăn ngủ.
Nàng thật sự mệt.
Từ đầu đến cuối dùng thần thức khống chế nhiệt độ, còn phân tâm nhớ rõ bộ quá trình luyện đan của Túy trưởng lão, mệt mới là lạ!
Lúc tỉnh dậy thì trời sẩm tối.
Nàng đơn giản ăn qua loa chút gì đó bắt đầu cân nhắc về phương thuốc của Túy trưởng lão. Dù tận mắt thấy đan phương, nhưng nàng bộ quá trình luyện đan, đương nhiên suy phương thuốc.
Nàng cảm thấy phương thuốc chẳng vấn đề gì.
Chỉ là trực giác thôi, dựa lý luận nào cả.
Đan phương sai, thủ pháp luyện chế của Túy trưởng lão cũng chẳng gì bất , vì vẫn thất bại?
Nàng bèn mang đống cặn thuốc .
Bóp một nhúm cặn thuốc, ngửi ngửi, mùi tiêu hôi, đó tiện tay... bỏ miệng.
Còn kịp cảm vị gì, linh căn trong đan điền nàng nháo loạn cả lên!
Năm cây linh căn như thể đánh thức từ cõi ch.ết, thi vươn ngoài, cứ như trông thấy xương thịt mà sủa ầm lên !
Phượng Khê giật b.ắ.n .
Nói cho cùng, mấy thứ cặn thuốc dù đều là dược liệu quý luyện , nhưng cũng là phế phẩm, năm cây linh căn nên phản ứng mãnh liệt như thế mới đúng.
Hay là... chỗ điểm kỳ quặc?
Ngay lúc , trong miệng nàng đột nhiên dâng lên một vị ngọt ngào.
Rõ ràng chỉ nếm một chút, mà vị ngọt rõ ràng, còn dư vị?!
Phượng Khê trong lòng bắt đầu suy đoán, bóp hẳn một nhúm lớn cặn thuốc bỏ miệng.
Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm giác khắp nước ấm dội rửa, năm cây linh căn trong đan điền càng lúc càng to lên bằng mắt thường cũng thấy rõ!
Khóe miệng Phượng Khê khẽ nhếch.
Thì luyện ngục niết bàn đan vốn khác với những loại đan dược thông thường, cho dù luyện thành công cũng nhất định biến thành hình dạng tròn trịa.
Đám cặn thuốc … chính là thành phẩm.
Nàng bất giác thấy thương cho Túy trưởng lão. Bao nhiêu “thất bại” đó, đều coi là rác thải mà đổ , chẳng quá lãng phí ?
Cho nên , con thể tư duy cố định trói buộc.
Ai quy định đan dược thì nhất định vo tròn thành viên?!
Cũng thể là cặn thuốc, nước thuốc, thậm chí… cơm cháy!
Phượng Khê đảo tròng mắt, từ trong nhẫn trữ vật lấy ít mật ong và bột mì, bắt đầu vo viên thuốc.
Một lò cặn thuốc, nàng vo thành hai mươi viên đen sì sì.
Nàng lấy bốn bình sứ nhỏ, khi phân loại xong, tung tăng đến tìm Túy trưởng lão.
Lúc Túy trưởng lão giống như cà tím sương đánh, héo rũ vô hồn, chẳng còn chút tinh thần.
Thật ông chịu đả kích, mà là cam lòng!
Nếu là bản trình độ hạn, ông cũng chấp nhận.
Thế nhưng từng bước trong quá trình đều , mà cứ liên tục thất bại.
Lần thậm chí còn dập đầu bái Ma Thần , vẫn là thất bại!
Tâm lý ông thật sự gãy gập !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-420.html.]
lúc ông đang ủ rũ nhất, ngoài cửa vang lên tiếng gọi:
“Túy trưởng lão, ngài ở ? Ngài ở ? Ngài ở ?”
Túy trưởng lão: “…”
Gọi hồn ?!
“Vào !”
Phượng Khê đẩy cửa bước , hì hì :
“Túy trưởng lão, con ở Luyện Đan Các gần một tháng đó, con thấy bây giờ là một luyện đan sư thành thục .
Vừa nãy con liền tiểu thí ngưu đao một phen, tức là thử tay nghề á.
Ngài đoán xem thế nào?
Một là thành công luôn đó!
Còn là mười phần thành công cơ!”
Túy trưởng lão: “……”
Trời tối mà bắt đầu mơ ?!
Nếu tạp dịch một tháng mà luyện đan, mấy hạt mưa rơi xuống đất cũng đủ luyện ch.ết cả đám luyện đan sư!
editor: bemeobosua
Ông thở dài: “Được , là ngươi cố ý đùa giỡn để chọc vui, , ngươi trở về !”
Mặt Phượng Khê xị xuống trong chớp mắt: “Túy trưởng lão, ngài đang xem thường con đó hả? Nghĩ con linh tinh ?
Ngài tự xem!
Đây là đan dược con luyện !”
Phượng Khê rút một bình sứ nhỏ đưa tới.
Túy trưởng lão ngơ ngác, mở nắp bình, lập tức ngửi một mùi… mật ong.
Đổ một viên thuốc đen sì.
…Đây chẳng … đường ?
Cái thứ là từ lò luyện đan luyện ?
Hay là dùng tay vo thành ?!
Phượng Khê thúc giục: “Túy trưởng lão, ngài thử ăn một viên xem!”
Tuy Túy trưởng lão quá ăn, nhưng đôi mắt long lanh của Phượng Khê chăm chăm, cộng thêm mùi mật ong cũng khá hấp dẫn, ông liền cắn thử một viên.
Thật ông sợ hạ độc, bởi vì ông đủ tự tin mà giải độc. Hơn nữa, thời gian tiếp xúc, ông cũng chút tin tưởng tiểu nha đầu .
Ông nhai viên thuốc, nuốt xuống.
Công bằng mà … ăn cũng ngon thật.
Thậm chí còn hậu vị ngọt ngào.
Ông đang định đuổi Phượng Khê về thì đột nhiên sững .
Toàn một dòng nước ấm cọ rửa, ma đan trong cơ thể như bao bọc bởi suối nước nóng, thoải mái đến suýt bật .
Viên thuốc … mà thể cường hóa ma đan, thậm chí giúp chữa trị ma đan!
Đây… chẳng chính là hiệu quả của luyện ngục niết bàn đan ?!
Ông thể tin nổi, đầu chằm chằm Phượng Khê: “Viên thuốc … rốt cuộc là từ ?! Tên gọi là gì? Nói thật !”
Phượng Khê chớp chớp mắt: “Con dùng tay vo á! Gọi là… gọi là ‘Sớm muộn ’!”
Túy trưởng lão: “……”
Sớm muộn ăn?
Cái tên qu.ỷ gì ?!