Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 414

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:48:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

414. Có thể nhóm lửa được thì là tạp dịch giỏi rồi!

Tử trưởng lão quay sang Phượng Khê, nói:

"Về sau nếu ta luyện đan, liền gọi ngươi tới nhóm lửa. Ngươi mà làm cho tốt, ta có thể đề bạt ngươi thành nội môn đệ tử.

Lúc nào rảnh, ta sẽ chỉ điểm thêm cho ngươi đôi chút, chừng năm ba năm, ngươi cũng có cơ hội trở thành luyện đan sư đấy."

Phượng Khê xúc động đến mức giọng cũng run lên:

"Tử trưởng lão, ngài… ngài nói thật ư? Ta… ta là một tiểu phế vật như vậy, cũng có thể trở thành luyện đan sư sao?"

Tử trưởng lão xua tay, đáp:

"Lời ấy của ngươi là không đúng rồi! Làm người không thể tự hạ thấp mình. Tuy tu vi của ngươi có hơi… kém một chút, nhưng ngộ tính luyện đan lại không tệ chút nào.

Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống trước đi."

Phượng Khê có chút do dự, rồi nói:

"Tử trưởng lão, có một chuyện con quên chưa thưa với ngài… Con, con kỳ thật không phải là tạp dịch bên phòng luyện đan… mà là tạp dịch của bào chế viện ạ."

editor: bemeobosua

Tử trưởng lão hơi sững người.

Nếu đổi lại là ba vị trưởng lão khác, e là tổ tông tám đời nhà Phượng Khê cũng bị moi ra tra xét một lượt. Nhưng Tử trưởng lão thì khác, căn bản chẳng thèm để tâm.

Có thể nhóm lửa, thì chính là tạp dịch tốt!

Ông hờ hững nói:

"Vậy điều ngươi qua đại phòng luyện đan! Ngươi cứ tới đó nói, bảo là ta nói."

Nói đoạn, ông ném cho Phượng Khê một khối ngọc bài trông như xương khô:

"Cầm cái này đi, dùng xong nhớ mang trả lại cho ta!"

Phượng Khê cảm kích vạn phần, nhận lấy ngọc bài, tung tăng bước ra khỏi phòng luyện đan của Tử trưởng lão.

Bên đại phòng luyện đan vốn không có chấp sự hay người quản lý riêng, Phượng Khê liền tới tìm Khương chấp sự của Luyện Đan Các.

Khương chấp sự nghe nàng kể xong, trầm mặc hồi lâu không nói lời nào.

Hắn biết Phượng Khê vốn bị phạt, Túy trưởng lão mới đẩy nàng sang bào chế viện, định để Quý Hoằng hành nàng cho chừa.

Ai ngờ nàng giờ lại cầm lệnh bài của Tử trưởng lão tới, muốn làm tạp dịch chính thức của Luyện Đan Các?!

Tạp dịch duy nhất?!

Cái này là làm sao mà tới được?!

Dù kinh ngạc, nhưng không được Túy trưởng lão chỉ thị, hắn vẫn làm thủ tục cho Phượng Khê.

Dù sao đắc tội Túy trưởng lão còn đỡ, chứ đắc tội Tử trưởng lão thì… đúng là chán sống!

Vị đó mà trở mặt, thì thật là trở mặt như lật tay đấy!

Làm xong thủ tục, Phượng Khê hí hửng mang ngọc bài trả lại cho Tử trưởng lão, còn tiện tay biếu ông một gói trà do nàng mang từ Huyết gia đến.

Tử trưởng lão tuy chẳng thiếu cái gói trà đó, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vui.

Phải nói là… tiểu tạp dịch này đúng là có tâm!

Rời khỏi chỗ Tử trưởng lão, Phượng Khê tươi như hoa trở về đại phòng luyện đan, tuyên bố từ nay nàng chính là tạp dịch chính thức của phòng này.

Mọi người: ???!!!

Hồi thần lại, ai nấy lập tức vây quanh hỏi han đủ điều.

Phượng Khê không hề giấu giếm, kể hết đầu đuôi sự tình, chỉ giấu mỗi chuyện mình từng quỳ gối xin xỏ.

Nghe xong, mọi người tuy có chút hâm mộ, nhưng không ai nghĩ gì khác, một là Phượng Khê có vận tốt, hai là… gần vua như gần cọp.

Tử trưởng lão đâu phải dễ hầu hạ!

Hôm nay cho ngươi mười vạn ma tinh, ngày mai chưa biết chừng tống thẳng ngươi lên Chấp Pháp Đường cũng nên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-414.html.]

Phượng Khê tán gẫu thêm đôi câu, rồi chạy thẳng đến tìm Quý Hoằng.

Vừa thấy mặt, nàng đã khoanh tay sau lưng, dõng dạc nói:

"Quý quản sự, ta được điều đến đại phòng luyện đan làm tạp dịch rồi!

Chính thức đó nha!

editor: bemeobosua

Không phải tạm thời đâu!"

Quý Hoằng: ???!!!

Hắn cứ tưởng mình nghe nhầm, xác nhận tới ba lần.

Trời ạ!

Nàng mà lại thành tạp dịch của đại phòng luyện đan? Nơi đó, ngay cả trợ thủ cũng toàn nội môn đệ tử cơ mà!

Một tiểu tạp dịch như nàng, dựa vào đâu chen vào nổi?

Hình như… chỉ vì đi theo hắn tới nhà kho dược liệu tặng có một mớ dược thảo…

Phượng Khê cười híp mắt, nói:

"Tuy rằng bào chế viện cũng tốt, ngài lại đối với ta không tệ, nhưng giờ ta là tạp dịch đại phòng luyện đan, chỉ đành nhẫn đau lòng mà từ biệt ngài!"

Quý Hoằng thầm nghĩ: Ngươi đi càng xa càng tốt! Đừng tới đây gây họa nữa!

Nhưng nghĩ đến biểu hiện của Phượng Khê mấy hôm nay, hắn cũng nói vài câu xã giao, rồi còn trả lại cho nàng một vạn ma tinh từng bị phạt trước đó.

"Vô Ưu, lúc đó ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đôi câu thôi, đâu có định phạt thật.

Ngươi cứ làm tốt bên đại phòng luyện đan đi, rảnh rỗi thì quay về thăm một chút."

Thấy hắn biết điều, Phượng Khê cũng khách sáo vài câu, rồi đi chào hỏi người quen bên bào chế viện, sau đó quay lại đại phòng luyện đan.

Nàng không vì được Tử trưởng lão để mắt mà kiêu căng, vẫn tươi cười giúp đỡ các luyện đan sư, thậm chí làm còn tốt hơn trước.

editor: bemeobosua

Ai mà không thích một tiểu cô nương ngoan ngoãn, lễ phép, lại siêng năng chứ?

Phượng Khê ở đại phòng luyện đan chẳng khác gì cá gặp nước.

Cùng lúc đó, trong Đa Bảo Các, Quân Văn đang thở dài sườn sượt.

Từ khi Phượng Khê sang Luyện Đan Các, ngày nào hắn cũng đến Đa Bảo Các.

Như lời tiểu sư muội nói: đầu tư tình cảm, không thể ngắt quãng!

Tiểu sư muội không có nhà, thì huynh đây phải thay mặt!

Quét dọn, rót trà, tiếp chuyện với Hoa trưởng lão.

Dù rằng… phần lớn thời gian đều bị Hoa trưởng lão ngó lơ.

"Ai! Không biết tiểu sư muội bên Luyện Đan Các thế nào?

Có ăn no không, có ngủ ngon không, có bị ai ức h.i.ế.p không?"

Hoa trưởng lão nghe vậy bĩu môi:

"Nàng ta có tám trăm cái tâm tư, làm sao bị bắt nạt nổi? Ngươi rảnh quá thì mau mau cút về tu luyện đi, ở đây chướng mắt!"

Mặc dù miệng thì nói thế, nhưng trong lòng Hoa trưởng lão ít nhiều vẫn có chút lo lắng.

Cũng may, lại hai ngày nữa là tròn bảy ngày, nha đầu thúi ấy chắc cũng sắp về rồi!

Không có nó líu ríu bên tai, mấy hôm nay thật đúng là không quen chút nào.

Ngay cả Túy trưởng lão đang bế quan tự cấm cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mấy ngày nữa.

Qua hai ngày nữa, chắc ông ấy cũng ra.

Còn tiểu nha đầu Huyết Vô Ưu kia… khéo đang âm thầm lau nước mắt ấy chứ!

Loading...