Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 410

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:48:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

410. Quân Văn làm bài thơ đầu tiên

Phượng Khê vừa thu dọn xong “Lược Nguyệt Đạp Vân”, thong thả khoanh tay nhỏ đi tìm Quý Hoằng.

Đúng lúc ấy, Quý Hoằng đang trò chuyện với người đưa tin, hỏi thăm về chuyện của nàng.

Con ong Kim Nhãn Lệ Phong kia dị hóa thành Xích Nhãn Lệ Phong luôn á?

Không những không bị phạt mà còn thành “anh hùng lập công” nữa chứ?

Thảo nào mà dạo này càng lúc càng vênh váo!

“Quý quản sự, bận gì đó?” – Phượng Khê lên tiếng.

Quý Hoằng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ ậm ừ lấy lệ.

“Quý quản sự, lát nữa có phải mang mấy cái mầm kim châm đã điều chế xong qua kho dược liệu không?

Ta thấy mọi người ai cũng bận rộn, còn ta thì rảnh rỗi, chi bằng ngài để ta đi cho tiện!”

Quý Hoằng: “……”

Ngươi có biết ngượng là gì không đấy?!

Ngươi muốn đi á?

Ngươi có phải người của viện điều chế chúng ta đâu?!

Hắn gắng nuốt cục tức, cười gượng nói: “Ta chọn được người phù hợp rồi, không cần phiền ngươi.”

Phượng Khê tươi như hoa: “Ôi dào, người một nhà mà, phiền gì đâu. Nếu đã có người chính thức rồi thì ta coi như tiểu tùy tùng đi theo cũng được chứ gì!”

Quý Hoằng thật sự muốn tát cho nàng một cái bật ngửa, nhưng… không dám.

Vốn dĩ hắn định sai người khác đi, ai ngờ Phượng Khê cứ nằng nặc đòi theo, thành ra hắn đành tự mình đi, để tránh nàng lại sinh chuyện.

Chốc sau, Quý Hoằng cất mấy mầm kim châm vào nhẫn trữ vật, dắt theo Phượng Khê tới kho dược liệu.

Trên đường đi, miệng nàng không ngừng nghỉ một khắc nào.

Quý Hoằng vốn đã đau đầu, giờ thì ong cả đầu luôn.

“Túy trưởng lão ơi là Túy trưởng lão, ngài rốt cuộc là muốn rèn luyện nàng ta hay muốn hành ta vậy?!”

Cuối cùng cũng đến nơi.

Đệ tử trông kho dược liệu thấy Quý quản sự tự mình tới thì ngạc nhiên lắm, bên viện điều chế từ trước đến nay toàn cử đệ tử qua, hôm nay sao quản sự đại giá thân chinh?

Do cần nghiệm thu chất lượng kim châm, Quý Hoằng được mời vào phòng trong chờ.

Hắn gật đầu, chui tọt vào, không quên ngoái lại nhìn Phượng Khê với ánh mắt cảnh giác.

Phượng Khê thì ở lại bên ngoài, tươi cười nói chuyện phiếm với mấy đệ tử:

“Quý quản sự bảo tay nghề ta mới mẻ, nên cái gì cũng không cho làm.”

“Dù được Túy trưởng lão giao phó, Quý quản sự cũng chiếu cố ta ghê lắm, nhưng ta tới đây là để làm việc, chẳng nhẽ không làm gì thì ngượng chứ.”

“Thế nên ta mới chủ động xin ôm luôn nhiệm vụ mang dược liệu.”

“Quý quản sự lại sợ ta không rành đường, nên đích thân đưa ta tới.”

“Cơ mà ngài ấy cũng kỳ, ta lớn thế này rồi, dẫu không biết đường thì cũng có miệng để hỏi chứ?!”

Trong phòng, Quý Hoằng: “……”

Ngươi nói dối trợn mắt không sợ trời phạt hả?!

Muốn phản bác cũng không biết phản bác từ đâu!

Lúc nghĩ ra được lý do thì Phượng Khê đã buôn dưa hết nửa ngày, mấy đệ tử kho dược liệu bây giờ ai cũng gọi nàng là “Vô Ưu tiểu sư muội” ngọt như mía lùi.

Quý Hoằng đang định nói gì đó, lại đành ngậm ngùi nuốt lời trở vào.

Nghiệm thu xong, mấy đệ tử còn biếu nàng cả đống đồ ăn vặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-410.html.]

Dược liệu ở đây vốn nhiều cái ăn được, gần kho thì được thơm lây, mà không phạm quy thì vẫn có chút tiện nghi.

Đệ tử kho dược liệu xưa nay chưa bao giờ thiếu món ăn chơi.

Trên đường về, Phượng Khê lôi ra bịch trái cây khô, nhai rắc rắc rôm rốp, còn hào phóng đưa Quý Hoằng một ít.

Quý Hoằng cầm đám quả khô trên tay, có cảm giác nửa ngày nay mình đang… nằm mơ.

Về tới viện điều chế, trời cũng tối sầm rồi.

Phượng Khê hỏi: “Quý quản sự, ta ngủ ở đâu?”

Ban đầu Quý Hoằng định để nàng ngủ tạm trong phòng xào dược liệu, dù sao Túy trưởng lão cũng bảo phải rèn luyện nàng.

Nhưng giờ… không dám nữa rồi.

May mà viện còn phòng trống, hắn để Phượng Khê tự chọn lấy một gian.

Tưởng thoát nạn rồi, ai ngờ Phượng Khê lại mở miệng:

“Quý quản sự, ngài có thể giúp ta tìm một người sai vặt không?

Ta muốn thuê hắn quét phòng với lại mang cơm giúp.”

Quý Hoằng: “……”

Ngươi là sai vặt!

Ngươi chính là sai vặt!!

Ngươi còn đòi thuê người hầu hạ ngươi á?!

Ngươi không thấy mình quá đáng à?!

Quý Hoằng thật muốn xé rách cái mặt tươi cười kia, nhưng lý trí vẫn thắng.

Cuối cùng, hắn sai người đưa tới cả một phần cơm đủ ăn mười ngày, thầm nghĩ: “Ăn ch.ết ngươi đi!”

Còn chuyện dọn nhà vệ sinh… hắn tự làm.

Lẽ ra có thể sai đệ tử khác làm, nhưng sợ Phượng Khê lại giở trò gì đó, chi bằng tự thân vận động.

Dù gì cũng chỉ mấy cái pháp quyết dọn dẹp, hắn chịu được!

Từ ngày lên chức quản sự viện điều chế, Quý Hoằng chưa từng uất ức thế này!

Giờ hắn chỉ có một nguyện vọng duy nhất: nhanh chóng đuổi ôn thần Huyết Vô Ưu này đi cho khuất mắt!

Đánh thì không dám, mắng cũng không xong, để lại sớm muộn cũng thành đại họa!

Trong khi Quý Hoằng tức đến nghẹn họng thì Phượng Khê lại vui như trẩy hội, bắt đầu tu luyện ngay trong đêm.

Tu chưa được bao lâu, nàng nhận được tin từ Quân Văn gửi tới:

“Tiểu muội không ở nhà,

Ca ca rơi lệ nhòa,

Lòng buồn không người trò chuyện,

Chỉ biết khổ tu luyện…”

Phượng Khê: “……”

Nếu nàng không biết Quân Văn là cái đồ ngốc thật lòng xem nàng như tiểu sư muội, thì cứ tưởng đây là… thơ tình đó!

Thực ra, muốn đưa Quân Văn vào Luyện Đan Các cũng không khó, nhưng huynh ấy chẳng có chút thiên phú nào trong luyện đan, chi bằng về Đúc Kiếm Các làm trợ thủ cho Nam Cung trưởng lão còn hơn.

Phượng Khê nhắn tin lại dăm câu ba điều, rồi tiếp tục tu luyện.

Cả đêm không ngủ, chuyên tâm tu luyện.

Dù gì ban ngày cũng rảnh rỗi, để dành ngủ bù.

Nàng muốn lặng lẽ nỗ lực, đến ngày khiến thiên hạ chấn kinh!

Nữ chính tu tiên, thiết lập thiên tài mở bát!

Loading...