Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 408

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:42:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

408. Ta lại mua một nồi

Quý Hoằng gõ xong vài cái, liền dẫn nàng đến chỗ chế biến dược thảo.

Trước mắt là một dãy phòng nhỏ chia ngăn, có vài gian còn bốc hơi mù mịt.

Lại gần mới thấy, trong mỗi gian đều đặt một cái nồi to, bên trong có đệ tử đang xào thuốc.

Dưới nồi đốt bằng than hỏa tinh, để giữ cho thuốc nóng đều, nếu không đảo liên tục thì thuốc sẽ cháy mất.

Đám đệ tử kia ai nấy mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng bừng, thở như trâu kéo xe.

Quý Hoằng nói:

“Dược liệu khác nhau thì cách xào cũng khác nhau.

Đám đệ tử kia đang xào mầm kim châm tử, phải dùng kỹ pháp ‘xào vàng’, lửa nhỏ mà xào chậm, ít nhất phải xào hai canh giờ mới được.

Ngươi làm nồi này đi!

Ta nói trước cho ngươi rõ, nếu xào cháy hay xào không đều, thì phải đền bù tổn thất dược liệu, hiểu chưa?”

Phượng Khê dè dặt hỏi:

“Vậy… một nồi này trị giá bao nhiêu tiền?”

“Một vạn ma tinh.”

“…À.”

Quý Hoằng cảm thấy cái tiếng “À” kia của nàng có gì đó sai sai, nhưng lại không nói ra được sai chỗ nào, đành đưa nàng đến một gian trống.

“Ngươi cứ ở đây mà xào.”

Sau đó bảo người đem tới một thúng mầm kim châm tử, đổ hết vào nồi, châm lửa đốt than hỏa tinh.

Quý Hoằng lạnh mặt nói:

“Bắt đầu đi! Hai canh giờ nữa ta quay lại nghiệm thu.”

Dứt lời, hắn phẩy tay bỏ đi.

Phượng Khê bốc một nắm mầm kim châm tử trong nồi lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi lại thả xuống.

Xào cái rắm ấy!

Nàng ghét nhất cái kiểu lao động đơn điệu không có kỹ thuật này, cảm thấy đúng là đang lãng phí cuộc đời.

Hơn nữa đây đâu phải phàm giới, còn bày vẽ chuyện bào chế dược liệu làm gì chứ?

Tiểu Hắc Cầu nịnh nọt nói:

“Chủ nhân, luyện đan như ngài dĩ nhiên chẳng cần mấy trò mèo này. Nhưng đám phế vật kia thì không được!

Dược liệu bào chế xong sẽ ổn định dược tính hơn, có thể giải độc, luyện đan sẽ dễ thành công hơn nhiều.

Đáng tiếc, đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân kia dính c.h.ặ.t c.h.â.n ngài, bằng không, để nó nhảy nhót đảo thuốc thì hợp nhất thiên hạ!

Đừng nói một nồi, nó có thể xào mười nồi một lúc cũng không thành vấn đề!”

Đôi giày “Lược Nguyệt Đạp Vân” vừa mới sinh ra linh trí, còn ngây thơ vô số tội, cứ tưởng Tiểu Hắc Cầu đang khen nó. Một chiếc “vèo” một phát lột khỏi chân Phượng Khê, nhảy tọt vào trong nồi.

Lập tức nhảy múa như điên.

Mầm kim châm tử trong nồi bị nó nhảy loạn làm b.ắ.n tung tóe như bắp rang bơ.

Tiểu Hắc Cầu vốn chỉ định mỉa mai nó một chút: “…”

Xong đời! Loại không có đầu óc này không chơi được kịch bản ẩn dụ!

Nó thực sự nghe không hiểu hàm ý chê bai luôn!

Phượng Khê cũng cạn lời. Nàng lười quan tâm tới đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân kia, dập lửa than hỏa tinh xong thì tựa vào vách tường nghỉ ngơi, chưa bao lâu đã ngủ luôn.

Dù đôi giày kia là chủ lực suốt chặng đường, nhưng nàng cũng mệt gần ch.ết rồi.

“Lược Nguyệt Đạp Vân” nhảy chán trong nồi, thấy chẳng thú vị gì, liền tự nhảy ra, chui về lại chân Phượng Khê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-408.html.]

Tiểu Hắc Cầu cũng chẳng hiểu nó lên chân nàng kiểu gì, chỉ thấy “vèo” một cái là đeo vào rồi.

Thôi, loại không đầu óc thì chẳng có gì đáng ngại.

Có thời gian rảnh còn không bằng đi theo dõi cái vị chủ nhân vô lương tâm kia còn hơn!

Lúc Quý Hoằng thấy gian của Phượng Khê chẳng có lấy một làn hơi nước bốc lên, trong lòng liền thấy có gì không ổn, bước tới xem thử, liền suýt nữa tức đến hộc m.áu!

Hắn giơ chân định đá nàng dậy, ai ngờ chưa kịp chạm tới người thì thần thức đã đau nhói, thân hình lảo đảo rồi ngã ngửa ra sau.

Phượng Khê mở to mắt, kinh ngạc nói:

“Quý quản sự, sao ngài lại ngã thế? Có phải quá bất cẩn rồi không?”

Quý Hoằng mơ hồ cảm thấy đau đầu lúc nãy có liên quan đến nàng, nhưng lại thấy điều đó thật vô lý.

Hắn là tu sĩ Ma Anh trung kỳ, mà con nhóc Huyết Vô Ưu này mới chỉ Ngưng Nguyên tầng tám, thần thức sao so được với hắn? Làm gì có chuyện nàng khiến hắn bị thương?

Huống chi, nàng cũng chẳng to gan đến thế.

Hắn đứng dậy, mặt lạnh như tiền:

“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi! Tại sao ngươi lười biếng? Mầm kim châm tử rơi đầy đất là thế nào?”

Phượng Khê đáp ngay không chớp mắt:

“Ta sợ mình không khống chế tốt lửa, nên dập lửa trước, luyện tay một chút, ai ngờ lực chưa khống tốt, đảo một cái là bay hết ra ngoài.

Ngài yên tâm, ta sẽ nhặt hết, rồi bắt đầu xào lại ngay.

Ngài cũng đừng lo cho ta, nhìn sắc mặt ngài không tốt lắm, có phải trong người không khỏe không?

Nếu vậy thì hay là tìm Túy trưởng lão khám cho một cái?”

Quý Hoằng vốn đã thấy trận đau thần thức vừa rồi bất thường, nghe nàng nói thế càng thấy lòng không yên, bèn cau mày bỏ đi luôn.

Hắn vừa đi, Phượng Khê lập tức… chạy lung tung.

Tay chắp sau lưng, nàng đi dạo quanh từng gian, gặp ai cũng nói:

“Đừng lo, làm quen một chút đi, ta là Huyết Vô Ưu, Túy trưởng lão tạm điều đến hỗ trợ, bảo ta quen việc ở chỗ Quý quản sự trước đã.”

Mấy đệ tử kia đều rất ngơ ngác, Túy trưởng lão điều một kẻ tạp dịch đến làm cái gì?

Muốn hỏi, nhưng bận rộn tối mắt, đành nói tên mình xong lại cúi đầu xào thuốc.

Phượng Khê đi hết mấy gian thì chuyển sang tám chuyện với đệ tử các nơi.

Mấy người kia vốn định hỏi sao Túy trưởng lão lại điều nàng đến, nhưng hai ba câu là bị nàng dẫn đi chệch hướng.

Toàn bộ tiết tấu trò chuyện đều bị nàng nắm mạch.

Đến khi Quý Hoằng quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn cứng họng.

Chỉ thấy Phượng Khê đang ngồi chễm chệ trên ghế gấp, vừa ăn hạt dưa vừa tám chuyện rôm rả.

Một đám đệ tử vây quanh nàng, miệng không ngớt gọi “Vô Ưu sư muội”, giọng điệu vô cùng thân thiết!

Quý Hoằng: “…”

Hắn mới đi có một canh giờ thôi, chứ đâu phải một năm trời?!

Phượng Khê thấy hắn quay lại, bèn thở dài một tiếng:

“Quý quản sự, ta thật sự không có thiên phú bào chế dược liệu, cái nồi mầm kim châm tử kia bị ta làm hỏng rồi.

Đây là một vạn ma tinh, ngài thu đi.”

Quý Hoằng ngẩn ra một chút, rồi nhận lấy túi ma tinh.

Mặt lạnh nói:

“Tiếp tục xào nồi tiếp theo!”

Phượng Khê lại lấy ra một túi khác:

“Ta lại mua thêm một nồi nữa.”

Quý Hoằng: “……”

Loading...