Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:16:52
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4. Đồ nhi, ngươi thật là có phúc đó.
Phượng Khê mệt mỏi hỏi:
“Chưởng môn, thật sự không có cách nào chữa trị đan điền của ta sao?”
Tiêu Bách Đạo thấy nàng với bộ dạng như đã không còn gì để tiếc nuối, bèn nói dối với lòng tốt:
“Dù khả năng thành công không cao, nhưng cũng không phải là không có phương pháp nào.
Chúng ta Huyền Thiên Tông có nhiều quyển trục cổ xưa, biết đâu trong đó lại có phương pháp giúp phục hồi đan điền. Khi nào có thời gian, ta sẽ giúp ngươi tìm thử.”
Huyền Thiên Tông quả thực có rất nhiều quyển trục cổ, nhưng tất cả đều là những bản thừa, hơn nữa văn tự cổ hầu hết đã thất truyền, khó mà đọc hiểu.
Tiêu Bách Đạo chỉ đang an ủi nàng mà thôi.
Phượng Khê đương nhiên hiểu rằng lời của Tiêu Bách Đạo chỉ là để an ủi, nhưng ít nhất cũng có chút hy vọng phải không?!
Vì thế, nàng lại vui mừng nhảy nhót.
“Chưởng môn, chúng ta còn phải bao lâu nữa mới tới Huyền Thiên Tông?”
“Nhanh thôi, ba ngày nữa là đến.
Mặc dù đi tàu bay chỉ mất một ngày là tới, nhưng không thể thưởng thức phong cảnh trên đường, cho nên ta thích bay kiếm hơn.”
Phượng Khê: “……”
Nghèo thì nói là nghèo đi!
Sao hay ra vẻ quá?!
Nhưng phi hành một chút cũng không tồi, vừa lúc có thể lợi dụng thời gian này để thắt chặt quan hệ.
Vì thế, nàng vờ như vô tình nói:
“Chưởng môn, ngài nói rất đúng!
Có những người chỉ lo cái lợi trước mắt, mà không để ý đến vẻ đẹp của cảnh sắc trên con đường.
Điều này cũng giống như tu luyện, có những người chỉ lo tăng cấp mà không hiểu hết được quá trình, dù có đạt được tu vi cao, tâm cảnh cũng không được.”
Phượng Khê nói xong, thì thấy Tiêu Bách Đạo nhìn nàng với ánh mắt đầy cảm kích.
Sao lại nói nhiều vậy?!
Phượng Khê: “……”
Được rồi, ta hiểu rồi!
Phượng Khê lại nói thêm một chút, cuối cùng cũng nâng lên ý nghĩa sâu sắc:
“Chưởng môn, ta cảm thấy tu luyện là cuộc đấu tranh với trời, khó khăn và gian khổ là không thể thiếu trong quá trình. Thay vì oán trách cái này cái kia, chẳng bằng tìm niềm vui trong đó, đó gọi là ‘khổ trung mua vui’…”
Nàng chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng Tiêu Bách Đạo lại nghĩ ngợi, những năm qua tu vi không có tiến triển, giờ lại cảm thấy như có ánh sáng le lói.
Tiêu Bách Đạo nhìn có vẻ rộng lượng, nhưng trong lòng lại chịu rất nhiều áp lực từ sự khó khăn của Huyền Thiên Tông, tâm cảnh hắn cũng bị ảnh hưởng.
Tiểu nha đầu nói không sai, những khó khăn và gian khổ là tu luyện không thể thiếu, không nên để chúng làm mình phân tâm…
Tiêu Bách Đạo vội vàng dừng kiếm lại, tìm một mảnh đất bằng phẳng, lấy ra một cái trận pháp phòng hộ, kích hoạt nó.
“Ta muốn tu luyện một lát, ngươi hộ pháp cho ta!”
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu tọa công.
Phượng Khê: … Ngài thật sự kiên cường!
Quên mất ta là một kẻ không thể tu luyện sao?!
Một canh giờ sau, Tiêu Bách Đạo mở mắt, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Phượng Khê: … Xong rồi, ông lão điên rồi!
Tiêu Bách Đạo cười một hồi, rồi nhìn Phượng Khê với ánh mắt tán thưởng và nói:
“Ngươi ngộ tính không tồi, bổn tọa đã tu luyện đến tầng hai Hóa Thần nhiều năm rồi, không ngờ chỉ cần ngươi nói một câu lại giúp ta đột phá lên tầng ba.”
Phượng Khê đầu tiên là kích động chúc mừng, rồi sau đó lại buồn bã:
“Ngộ tính có tốt đến đâu cũng vô dụng, nếu đan điền không thể chữa trị, e rằng ta không sống được lâu.
Sớm biết vậy, ta đã không tranh giành cây lăng không thảo với Thẩm Chỉ Lan, ta đã không có số mệnh làm đệ tử nội môn, huống chi là thân truyền đệ tử.”
Tiêu Bách Đạo lúc này tâm trạng rất tốt, nghe xong Phượng Khê nói vậy, thuận miệng nói:
“Cái gì mà mệnh không mệnh, ngươi không phải vẫn là đệ tử nội môn sao? Bổn tọa thu nhận ngươi làm thân truyền đệ tử!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-4.html.]
Dù sao cũng không mất gì, nội môn đệ tử và ngoại môn đệ tử chẳng có gì khác nhau.
Phượng Khê vui mừng khôn xiết, vội vàng cười rạng rỡ.
Tiêu Bách Đạo tâm trạng càng tốt hơn.
Hắn ngẩng cao đầu, tiếp tục phi hành mang theo Phượng Khê.
Sau sự việc này, quan hệ giữa hai người càng thân thiết hơn.
Phượng Khê giả vờ vô tình nhắc đến việc Tiêu Bách Đạo thu nhận thân truyền đệ tử, Tiêu Bách Đạo tỏ vẻ khó chịu:
“Những đứa đó mỗi đứa tính cách một kiểu, không có đứa nào bớt phiền!”
Ai, ta vẫn nên thu nhận nữ đệ tử, lúc trước ta đã nên làm vậy.”
Nói xong, Phượng Khê liền chớp mắt:
“Sư phụ, ngài thấy ta sao? Mặc dù ta không thể tu luyện, nhưng ta có thể bưng trà đổ nước, làm ngài vui vẻ!”
Tiêu Bách Đạo: “……”
Ngươi thực sự dám nghĩ như vậy à!
Thu ngươi làm thân truyền đệ tử? Đùa gì vậy?!
Thân truyền đệ tử là tông môn tương lai, cần phải là người tài, lựa chọn rất nghiêm ngặt.
Đừng nói đan điền của ngươi bị tổn hại, dù cho không bị tổn hại, ngươi cũng không đủ tư cách đâu!
Phượng Khê dùng tay vò vạt áo, cúi đầu, giọng thấp:
“Ta biết, yêu cầu này của ta có chút quá đáng, thậm chí có chút không biết xấu hổ.
Nhưng mà, ta rất muốn báo đáp ngài, dù chỉ là bưng trà đổ nước cũng được.
Nói thật, có thể sẽ có lúc ta hiểu được điều gì đó, giúp ngài chút ít.
Vậy nên, ngài coi như ta chưa nói gì đi.
Ta là một tiểu phế vật hôm nay không có ngày mai, có thể ngày nào đó sẽ chết, không thể không vì lý do này mà chiếm lấy vị trí thân truyền đệ tử của ngài.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ sớm tìm ngài, bái ngài làm sư phụ…”
Nói xong câu cuối, Phượng Khê đã nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa.
Tiêu Bách Đạo vừa mới tiến hóa tâm cảnh, vẫn chưa ổn định, lại bị động lòng trắc ẩn.
Cũng như tiểu nha đầu nói, nàng có thể sống không lâu, vậy sao không thỏa mãn tâm nguyện của nàng?
Thân truyền đệ tử dù sao cũng không có định số, thiếu một người cũng không sao.
Tiêu Bách Đạo thở dài: “Được rồi, đừng khóc, bổn tọa thu nhận ngươi làm thân truyền đệ tử!”
Phượng Khê: (???)
Nàng thực sự không dám hy vọng quá lớn, vì thân truyền đệ tử là rất quan trọng với một tông môn!
Chẳng qua là muốn đánh liều một phen, được thì càng tốt, không được thì cũng chẳng sao, dẫu gì nàng... da mặt dày.
Nàng run giọng gọi khẽ một tiếng "sư phụ", rồi nước mắt như mưa trút xuống mặt:
"Thưa sư phụ, ta... ta biết người là động lòng trắc ẩn mà thu nhận ta, nhưng với ta mà nói, người chính là ánh sáng soi rọi vào cuộc đời tối tăm của ta, là phụ mẫu tái sinh của ta trong kiếp này!
Phượng Khê ta tại đây thề rằng, về sau nhất định sẽ chăm chỉ tu hành, có một ngày khiến sư phụ vì có ta làm đệ tử mà nở mày nở mặt!”
Tuy rằng nàng diễn có hơi quá lố một chút, nhưng kỳ thực trong lòng nàng quả thật cảm kích Tiêu Bách Đạo.
Nếu không có ông, nàng muốn thoát khỏi Hỗn Nguyên Tông đã là việc khó như lên trời, chưa kể đến chuyện được phá lệ thu làm đệ tử thân truyền.
Tiêu Bách Đạo tuy vẫn thấy Phượng Khê sống thêm được vài năm đã là kỳ tích, nhưng trong lòng cũng thấy xúc động đôi chút — nữ đồ đệ vẫn là tốt, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nói lời lại dễ nghe, ngọt như mía lùi.
"Được rồi, tấm lòng của ngươi, vi sư xin nhận. Nhưng mà về sau là nữ nhi thì chớ có cứ động tí là thề thốt linh tinh."
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ vâng.”
Khụ khụ, nếu sau này có lỡ nuốt lời thì tín nữ ta nguyện ăn chay niệm Phật, nửa mặn nửa chay cũng được, thế này chắc không tính là thề độc ha?
Tiêu Bách Đạo nào hay biết đệ tử mình là hạng người gì, chỉ cười ha hả nói:
“Vi sư trước nay đã thu năm đệ tử, ngươi đứng hàng thứ sáu.
Từ nay vi sư sẽ gọi ngươi là Lão Lục nhé!”
Phượng Khê: “……”
(Ngươi đã cho ta là con gái nhà người ta hay cây cột đếm thứ vậy trời?)