Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 398
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:37
Lượt xem: 468
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
398. Mạch não của tiểu sư , từ đến nay đều đặc biệt… lạ thường như thế.
Kê Xuân Sinh tiếng của Quân Văn chọc cho tức đến trào m.áu.
Hắn cảm thấy chẳng khác nào một trò sống.
Một canh giờ , còn cùng Đồng trưởng lão bàn chuyện trời đất, chê bai Huyết Vô Ưu và Huyết An Phương là phế vật của Huyết gia. Ai ngờ chớp mắt một cái, một kẻ thì ngộ đạo, một kẻ phát hiện kiếm tủy!
Phế cái đầu ngươi! Rõ ràng là Huyết gia song cát mới đúng!
Đồng trưởng lão cũng đang vui, chỉ là vui theo một kiểu khác.
Ngay cả Nam Cung trưởng lão tu hành trăm năm cũng tránh khỏi vui đến phát run tay.
Bất quá, ghen thì ghen, phát hiện kiếm tủy là thật sự đáng vui mừng.
Dù kiếm tủy chắc chắn sẽ nộp lên , đến lúc mấy vị trúc kiếm sư như bọn họ ai cũng chia phần.
Chỉ điều, còn kẻ vui mừng hơn cả !
Mộc kiếm sắp phát điên !
Nó ăn kiếm tủy! Thèm đến điên dại!
Thèm quá! Thèm ch.ết mất!
Dù chỉ l.i.ế.m một ngụm cũng mà!
Nó bắt đầu điên cuồng giãy giụa trong “quan tài ngọc giản”, khiến thức hải của Phượng Khê cũng chấn động nhẹ theo.
Phượng Khê ban đầu còn ngơ, nhưng thật sự chịu nổi nữa, bèn quát nó:
“Xem ngươi căn bản rút kinh nghiệm là gì, còn dám giở trò? Được! Ta cho ngươi toại nguyện!”
Nàng sang đám ngọc giản, thẳng: “Buông nó .”
Ngọc giản lập tức mở , chỉ còn mộc kiếm thẳng cẳng mặt đất, nhúc nhích.
Nó giả ch.ết.
Làm loạn là để Phượng Khê mềm lòng thả nó ngoài, chứ thật sự liều mạng xông .
Dù trận đòn vẫn còn in dấu trong tâm can.
Một ăn no, hai chừa. Lần nó hiểu .
Giờ thì đây?
Dụ hoặc bên ngoài thật sự quá lớn, nó cảm thấy khống chế nổi bản .
một khi ngoài, nó mà hưng phấn quá độ là nguy cơ giải trừ khế ước sẽ ập tới như nước lũ tràn về Đông Hải!
Cuối cùng, nó tự giác bay về trong ngọc giản.
Cầu quan tài!
Cầu nhốt !
Ta tình nguyện một thanh kiếm sống dở ch.ết dở cũng hủy khế ước!
Phượng Khê: “……”
Nam Cung trưởng lão thì đang hết sức phấn khởi. Phát hiện kiếm tủy đương nhiên là chuyện lớn bằng trời, nhưng khiến ông kích động hơn cả là phương pháp phân loại khí tức thần thức mà Phượng Khê vô tình nhắc tới đó.
Ông thật sự lập tức báo tin cho Đồng trưởng lão, nhưng ngặt nỗi rõ Phượng Khê chia sẻ , nên đành nhịn xuống.
Còn Đồng trưởng lão, tám phần là do tức quá nên chẳng còn lòng mà cạo cặn kiếm nữa, bèn kiếm cớ rút lui.
Vừa khỏi, Nam Cung trưởng lão liền sốt sắng hỏi Phượng Khê:
“Tiểu Vô Ưu, ngươi ngộ điều gì ?”
Phượng Khê cũng giấu diếm gì nữa. Nói cho đúng thì, nàng còn cảm tạ Nam Cung trưởng lão.
Trước đó, ông cảm khái: “Cứ tưởng kiếm khư vĩnh viễn ngày dọn sạch, giờ rốt cuộc thấy hy vọng.”
Một câu khiến nàng cảm khái: sự vật trải qua năm tháng dài lâu, đối với kẻ đến , bất quá chỉ là chớp mắt.
Cho nên, thời gian dài ngắn tuyệt đối, chẳng qua là tương đối mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-398.html.]
Nam Cung trưởng lão nàng xong, liên tục gật đầu tán thưởng.
Tiểu nha đầu chỉ thiên phú cảm kiếm cực cao, mà ngộ tính cũng hơn ! Thật sự là nhân tài khó tìm!
Bảy vị phong chủ cư nhiên định gạt nàng khỏi cửa… Thật sự là mười phần hồ đồ!
Cũng may, vẫn còn cơ hội vãn hồi.
Trong khi đó, Lôi Kiếp trốn trong mái tóc Phượng Khê cũng đang suy tư sâu xa. Cảm ngộ của Phượng Khê cũng vẻ “trâu bò”, hiển nhiên là trình độ!
Mà cũng thôi, nàng là linh sủng của bổn đại nhân, tất nhiên thể tầm thường như lũ khác!
Nam Cung trưởng lão mỉm hiền từ nàng:
“Tiểu Vô Ưu, ngươi lập công lớn, cần tiếp tục giấu nữa . Cùng lắm thì sẽ đề nghị phong chủ chuyển ngươi thành tử chính thức là .”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Con lời ngài.”
Nam Cung trưởng lão đến nỗi râu run rẩy: “Vậy thì quá!”
Ông nóng lòng chia sẻ tin mừng với các vị kiếm sư khác, đặc biệt là… Đồng trưởng lão!
“À đúng , tiểu Vô Ưu, ngươi thưởng gì? Đến lúc đó tranh thủ giúp ngươi.”
Phượng Khê ngẫm nghĩ đáp: “Con một ít cặn ma kiếm, ?”
editor: bemeobosua
Nam Cung trưởng lão lộ vẻ khó xử: “Cái đó thì e là … cặn ma kiếm là chí bảo của Lang Ẩn Uyên, ai cũng phép tư tàng.
Đừng ngươi, ngay cả cũng dám động.”
Phượng Khê chút ngượng ngùng: “Vậy… con thể xin một ít đá vụn ạ?
Không đá mới khai thác , mà là đá dư khi bóc cặn kiếm .”
Nam Cung trưởng lão sửng sốt: “Ngươi lấy mấy tảng đá đó gì? Nó là đá thường thôi, dùng việc gì .”
Phượng Khê ngượng ngùng đáp:
“Con nghĩ… về Huyết gia thì dùng đá xây một căn phòng nhỏ, coi như uổng chuyến Lang Ẩn Uyên.”
Nam Cung trưởng lão cảm thấy lý do miễn cưỡng, nhưng nhanh chóng hiểu , tiểu nha đầu là khó ông, nên mới một yêu cầu nhỏ như !
Thật đúng là đứa nhỏ hiểu chuyện!
Ông lập tức vỗ tay:
“Chuyện cần xin chỉ thị, chủ ! Ngươi cứ việc thu gom !
Yên tâm, ngoài chuyện , sẽ giúp ngươi xin thêm thưởng khác.”
Phượng Khê vội lắc đầu: “Dù là phế phẩm, cũng nên danh mục minh bạch, tránh để kẻ khác vin cớ ngài thiên vị.”
Nam Cung trưởng lão càng cảm động rơi nước mắt.
Ông sang hỏi Quân Văn: “Còn ngươi? Muốn thưởng gì?”
Quân Văn gãi đầu: “Có thể cho với xuống ăn cơm ở khu tử thiện đường ? Muội chẳng thích gì khác, chỉ mê mấy món ăn ngon thôi.”
Tiểu sư chỉ xin ít đá vụn, cũng nên đưa một yêu cầu nho nhỏ thôi.
Nam Cung trưởng lão gật đầu tán thưởng, Huyết An Phương thật sự tệ, đối xử với , mà tham lam, đúng là hạt giống .
Trong lòng còn bận nhiều chuyện, Nam Cung trưởng lão cũng hứng việc tiếp, liền dẫn Phượng Khê và Quân Văn rời khỏi kiếm khư.
Về tới Thiên Xu Phong, Nam Cung trưởng lão vội vã tìm phong chủ.
Phượng Khê với Quân Văn thì trở chỗ ở.
Quân Văn xuống hỏi: “Tiểu , xin mấy tảng đá vụn? Có định lấy cớ để thể hiện thanh cao, tham tài, phẩm chất sáng ngời gì đó ?”
Phượng Khê lườm một cái:
“Muội ngu như ? Trên mấy tảng đá đó đều in dấu cặn kiếm, mang bán, một khối nhỏ thôi cũng bán giá !
Huynh thử tính xem, từng đá thể bán bao nhiêu tiền?”
Quân Văn: “……”
Mạch não tiểu sư , vĩnh viễn… lạ thường như thế!